![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
hại!”
A Lỵ Tát đang muốn phản bác, đột nhiên lại dừng lại, nhìn sau lưng Lạp Á, lẩm bẩm nói: “Em nghĩ, chúng ta quả thật không cần chạy nữa.”
Lạp Á hình như cũng cảm thấy xét đến, theo tầm mắt A Lỵ Tát xoay người lại, quả nhiên, hai gã đại hán vạm vỡ đứng ở phía sau của cô, mỗi người cầm một cây cầu bổng, hung tợn nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Vừa nhìn chính là cao thủ đánh đấm, lưng hùm vai gấu, mỗi người đầu đều vượt qua 190 centi mét, khí thế bức người, đem hai chị em bị dọa sợ đến muốn chết.
“Ách. . . . . . Các anh hãy nghe tôi nói, chuyện này một chút xíu quan hệ với tôi cũng không có, thật, các anh nhất định phải tin tưởng tôi, đều là người phụ nữ này như vậy, không có quan hệ gì với tôi.” Lạp Á cuống quít phủi sạch tất cả quan hệ, đẩy cô em gái về phía trước.
“Lạp Á! Cái người khốn kiếp này, làm sao chị có thể đối đãi với của em gái của chị như thế? Làm sao chị có thể vô sỉ như vậy?” A Lỵ Tát la mắng, cũng đã bị đẩy tới trước mặt bọn hắn, chân lập tức liền mềm nhũn, cà lăm nói: “Không, không nên tới! Tôi sẽ báo cảnh sát. . . . . . Không nên tới, tôi kêu người, có nghe thấy không? Đừng cho là tôi đang nói đùa.”
Lạp Á nhân cơ hội muốn chạy, nhưng một người người đàn ông trong đó cực nhanh chặn lại đường đi của cô.
Hai chị em lúc này mới phát hiện ra, trong cuống quít, cư nhiên chạy tới nơi vắng vẻ này không có một bóng người, nhất thời hối hận không thôi, ngay sau đó lại bắt đầu oán trách lẫn nhau .
Hai người đàn ông này đưa mắt nhìn với nhau, liền cất bước đến gần bọn họ, nhưng lại không còn là hung thần ác sát mới vừa rồi, mà là cười cười quan sát họ, nói thật, xác thực cũng là hai mỹ nhân xinh đẹp.
“Có gì có thể thương lượng tốt nha, đúng không? Vị tiên sinh này.” Lạp Á thay đổi khiếp đảm mới vừa rồi, quyến rũ mà đến gần một người đàn ông trong đó, trêu đùa xoa bộ ngực của hắn, thổi một hơi lên lỗ tai, rên rỉ: “Ngài mới vừa rồi dữ như vậy, người ta thật là sợ.”
“Tiểu vi phạm lệnh cấm!” Người đàn ông nhân cơ hội ở trước ngực cô sờ soạng một cái, Lạp Á cũng nhân cơ hội rên một tiếng.
Bốn người liền bắt đầu điên cuồng ở bên trong đường hầm ****.
Hai chị em làm hết sức dùng kỹ xảo chính mình đã học được lấy lòng hai người đàn ông này, vọng tưởng dùng thân thể của mình đổi lấy cơ hội thoát thân an toàn.
Một giờ sau, hai tên tay chân rốt cuộc thỏa mãn ham muốn, kéo quần lên, một gã nói: “Mặc dù các cô để cho chúng tôi rất vui vẻ, chỉ là công nhập vào của công, tư thuộc về tư, hôm nay chúng tôi còn phải báo cáo hai người các cô với ông chủ, nhưng mà chúng tôi không đánh phụ nữ, cho nên không muốn không nể tình.”
“Liền. . . . . . Không thể dàn xếp một chút sao?” A Lỵ Tát ngồi yên trên mặt đất, mặc dù biết rõ rất mong manh, lại vẫn ôm lấy một tia hi vọng cuối cùng.
Hai người đưa vẻ mặt lẫn nhau, trầm ngâm một chút, một người trong đó lại nói: “Cũng không phải là không thể, chỉ là hai người các cô phải bảo đảm, ít nhất trong vòng ba ngày là có thể trả sạch toàn bộ tiền, gần đây ông chủ buôn bán không được tốt, đang nóng tính, ba ngày sau nếu như các cô còn không trả được, vậy chúng tôi không còn biện pháp nào, đến lúc đó thiếu cánh tay là không chạy thoát được đâu.”
“Thời gian ba ngày, giết chết tôi rồi cửa cũng không tìm ra nhiều tiền như vậy, không thể dư dả hai ngày nữa sao?” Lạp Á hỏi.
“Không cần được voi đòi tiên!” Một người đàn ông khác nói: “Nói ba ngày đúng ba ngày! Tính cả tiền lãi, ba vạn tám ngàn Đô-la (nghĩa là 308.000 $ các nàng ạ).”
“Cái gì?” Lạp Á kêu lên: “Không phải một vạn hai (102.000 $) sao?”
“Đừng quên, đây là lãi suất cao.” Nói dứt lời, hai người hừ lạnh một tiếng, cất bước tránh ra.
Trước khi đi, một người trong đó còn dừng bước chân lại, bỏ xuống một câu, “Ông chủ thích xử nữ, ông ấy có thể bỏ đến ba vạn mua một xử nữ, chỉ cần diện mạo, vóc người không phải quá tệ, ông chủ cũng sẽ thích.”
Nhìn bóng dáng hai người đi xa, A Lỵ Tát tức chết mất dường như mềm nhũn ngồi xuống, lẩm bẩm nói: “Xử nữ? Đùa gì thế? Loại năm này, đi nơi nào tìm xử nữ? Trừ cô gái nhỏ ở vườn trẻ!”
Họ cũng biết ông chủ kia thủ đoạn lợi hại, tin đồn không ai gặp qua tướng mạo của ông ta, chỉ biết là một người xấu xa, vô sỉ, dùng mọi nhân vật thủ đoạn hung ác, giết người đốt nhà đối với ông ta mà nói căn bản là chuyện thường như cơm bữa. Chơi bẩn, thiếu nợ không trả, riêng hai thứ này, thì có thể làm cho họ bị chặt không biết mấy lần, hai người rất rõ ràng hậu quả như thế, nhưng ba vạn tám ngàn Đô-la, đem các cô bán sợ cũng không lấy được số tiền này!
Ngay cả quỷ nhiều chủ ý nhất Lạp Á lúc này cũng là hoàn toàn không có biện pháp có thể nói câu nào.
“Hôm nay cuối cùng là tránh được một kiếp, không phải sao?” A Lỵ Tát tự an ủi mình.
“Đúng rồi!” Lạp Á giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, mắt mở cực lớn, nâng lên nụ cười ác ý, “Chị nghĩ, trời không tuyệt đường người nha!” A Lỵ Tát nghi ngờ nhìn cô.
Lạp Á bất đắc dĩ nhìn cô một cái, “Em quên Hiểu Đường sao?”
A Lỵ Tát đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó do dự, “Nhưng. . . . . .”
“Không có nhưng với nhị gì hết? Dù sao sớm muộn gì nó đều phải đi bước này, còn không biết sẽ tiện nghi xú đàn ông nào, thay vì như vậy, không bằng bán tốt hơn?”
Chương 4
“Này, làm gì?” Nelson miễn cưỡng nhận điện thoại, sau đó liền nghe điện thoại bên kia tiếng hét rất dài, vì vậy lập tức đem điện thoại cách xa mình khoảng ba thước.
Nhưng cho dù như vậy, thanh âm trong điện thoại vẫn lớn đến dọa người, cách xa 30cm, vẫn có thể nghe được rõ ràng.
“Cái người đần độn này, ngu ngốc, nhược trí, đầu óc tối dạ, người ngu ngốc, rốt cuộc chịu nghe điện thoại sao?”
Gương mặt Nelson co giật một hồi, người em trai này, thật là càng ngày càng không biết lớn nhỏ rồi, cũng chỉ là anh có thể đoán được , hôm nay vừa mở điện thoại, liền phát hiện có hơn bốn trăm thông báo cuộc gọi nhỡ, trong đó hơn ba trăm cuộc đều là cậu ta gọi đến.
“Anh sợ không có điện, đương nhiên là muốn tiêu dùng tiết kiệm.”
“Nói dóc! Anh lại làm chuyện khốn kiếp gì? Có biết em bị người đuổi đến thảm hay không? Thiếu chút nữa sẽ chết không ngẩng đầu lên được, anh xem ra tốt rồi, nói không chừng đang ngâm mình ở trong hương dịu dàng ngay cả mình họ gì tên gì đều không nhớ rồi chứ? Sao anh không chết luôn đi hả?”
Sau đó liền nghe tiếng súng truyền đến từng hồi, sau đó nữa là tiếng thở dốc nồng đậm và tiếng bước chân hoảng loạn của cậu ta.
Ngu ngốc quả nhiên là ngu ngốc, đoán chừng mới vừa rồi là nấp ở một chỗ nào đó, đột nhiên bấm điện thoại, thanh âm lớn liền bại lộ ẩn thân của mình.
Nelson chờ sau khi cậu ta lại ẩn nấp thật kỹ, mới từ từ nói: “Rõ ràng mặt dài giống nhau, nhưng tại sao trí thông minh chênh lệch nhiều như vậy chứ?”
“Con mẹ nó anh nói châm chọc cái gì? Có biết bao nhiêu người vây em hay không? Ít nhất năm mươi! Mẹ nó đều đeo súng có tốt hay không?” Đại khái đã có kinh nghiệm, cậu ta bắt đầu học được hạ thấp giọng nói tới nói lui.
Tiếp đó lại nghe vô số đạn trường một hồi lại một hồi bay tới, sau là giống như thanh âm bạo phá, vài phần tạp âm còn lại là tiếng động của máy bay trực thăng.
“Con mẹ nó anh rốt cuộc lại trêu chọc người nào? Thậm chí máy bay, đại pháo, ống phóng Rocket cũng xuất động! Đến cùng là anh đã làm cái gì?”
Rõ ràng có thể cảm giác được tức giận ở bên kia điện thoại, nhưng gương mặt Nelson còn không lo lắng, “Hoa Cách Nạp thân ái của anh, chú không thể sửa đổi một chút tính khí nóng nảy kia sao?”
“Anh đến nhìn một chút, em là lần thứ mấy chịu oan ức thay anh? Nếu như có thể lựa chọn, em muốn gương mặt giống anh nhau như đúc sao? Nói chuyện với anh có thể tìm được chút lương tâm của anh hay không?”
Nelson thở dài, thấy tính khí người em sinh đôi như vậy là không sửa đổi được rồi, “Bây giờ chú ở chỗ nào?”
“Ba Cách Đạt!”
Ba Cách Đạt? Nelson nghiêm túc hồi tưởng một chút, gần đây hình như mình không có đi qua nơi đó, đúng rồi! Một người đứng đầu đảng Đầu Mục giống như chính là Ba Cách Đạt, trong lúc vô tình anh nhìn thấy bọn họ buôn bán phụ nữ, đột nhiên tinh thần trọng nghĩa dâng lên, cứu bọn họ đáng thương, sau đó không cẩn thận lại đụng phải thuyền buôn ma túy của bọn họ, không cẩn thận làm chìm thuyền, không cẩn thận lại gặp phải mấy chiếc thuyền vận chuyển vũ khí, sau đó lại không cẩn thận làm một chiếc thuyền trong đó bị cháy, sau đó liền nổ tung, sau đó một chiếc lại tiếp một chiếc, kết cục cuối cùng là toàn bộ báo hỏng.
Sau đó liền bị truy sát, sau đó liền được Chiêm Hiểu Đường đáng yêu cứu. . . . . . Đột nhiên nghe bên trong điện thoại truyền đến thanh âm đánh nhau, không tới hai phút lại yên tĩnh lại, ngay sau đó là thanh âm cậu ta ép hỏi.
Xem ra là hình như bắt được một tù binh.
Anh nghe thấy bọn họ nói mấy phút, sau đó không lâu Hoa Cách Nạp lại nhận
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
