watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 16:15 - 29/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 7495 Lượt

chân dài của em lại thò ra, gác lên đùi tôi. Tôi lén lút vuốt nhẹ mấy cái, đùi em trắng mịn, cảm giác rất tuyệt, phần thân dưới tôi nóng dần lên. Lông Minh tỉnh lại, từ từ mở mắt, tôi vội vàng rụt tay về. Hình như em vừa nằm mơ, gương mặt ngẩn ra, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường. Em liếc thấy tôi, ngượng ngùng cười cười, vươn vai một cái rồi ngồi dậy, lắc lắc đầu theo thói quen. Tối nay mái tóc rối bùi đã được búi thành hai bó to.

Tôi và em ăn cơm trong bếp, không biết đã bao lâu không làm cơm ở nhà ăn rồi, cảm giác thật mới lạ, giống như một đôi vợ chồng già đi xa lâu ngày, đột nhiên trở về nấu một bữa cơm ăn với nhau vậy. Tôi vừa ăn vừa ngắm Lông Mi. Em đang ăn rất ngon lành, thi thoảng lại ngẩng lên nhìn tôi, nét mặt không biểu cảm gì lắm.

- Quê em ở Tứ Xuyên à ? Sao thích ăn cay vậy ?

Tôi gắp một miếng đậu phụ, hỏi.

Lông Mi ngẩng đầu lên, nhai miếng thịt bò hấp trong miệng, lắc lắc đầu.

- Sao chỉ nghe mỗi “Những Bông Hoa Ấy” thôi thế ?

Ăn cơm xong, tôi vừa dọn dẹp bát đũa vừa hỏi em.

- Làm gì cũng phải một lòng một dạ, không được phân tâm …

Dọn bát đũa xong, chúng tôi đứng bên bồn nước cùng rửa bát. Tôi đưa bát đũa bẩn cho Lông Mi, em rửa sạch rồi đưa lại cho tôi để vào tủ bát. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, rất thích, thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào tay đối phương, cả hai đều cảm thấy lúng túng một cách kỳ lạ nhưng cũng rất ngọt ngào.

Ngồi trên ghế xem “Vũ công trong bóng tối”[25">: hình ảnh Björk khiêu vũ giữa tiếng xe lửa ầm ĩ, tiếng các loại máy móc trong công xưởng va đập vào nhau, tiếng chân bước, và đủ thứ tiếng động khác của tự nhiên, đặc biệt khiến người ta xúc động. Trước khi bị hành hình, dù cổ bị đeo gông, nhưng Björk vẫn tiếp tục mỉm cười hát lên bài ca của mình.

Liếc nhìn sang phía Lông Mi.

Em đang dán chặt mắt vào màn hình ti vi, hai hàng lông mi dài chớp chớp, khóe mắt ươn ướt, có lẽ vì quá cảm động, nấc lên một tiếng rồi gục mặt vào vai tôi. Tôi thuận thế ôm chặt lấy em. Lông Mi dựa vào tôi một lúc, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, thở dài một tiếng, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay tôi, đứng dậy ôm con dê nhỏ của em đi về phòng.

Hình như em luôn từ chối tôi ?

Vì Bất Bất ? Hay là vì cuộc sống hoang đàn của tôi trong quá khứ ?

Nghĩ mãi cũng không thông, tôi chán chẳng buồn nghĩ nữa.

Ngáp ngáp mấy cái rồi cũng về phòng đi ngủ.

Chăn có mùi nắng. Chắc là buổi trưa Lông Mi đã đem ra ngoài phơi.

Đột nhiên thấy ở nhà có một người đàn bà chăm sóc mình thật thích, cuôc sống bỗng chốc trở nên mềm mại dịu dàng, chứ không cứng đờ khô khốc như trước.

Tôi vui vẻ huýt sáo một điệu nhạc của Mozart. Lấy trên giá sách ra một quyển truyện viết về Mozart. Đọc được một đoạn như thế này: Thời của Mozart, âm nhạc không hề có bất cứ giá trị kinh tế nào, không thể tiếp cận được khán giả, mà chỉ có thể ăn bám vào giáo hội và đám quý tộc, ông phải đi lang thang khắp châu Âu, đãi ngộ chẳng khác gì những người Digan xem bói. Năm 1789, Mozart nợ nần chồng chất, cả củi để sưởi ấm cho qua mùa đông cũng không có.

Đọc mà chợt cảm thấy buồn, chìm vào trong trầm tư.

Tôi thích Bach của thời kỳ Baroque[26">, và cả Mozart nữa. Có người nói, nếu như muốn đổi tên cho âm nhạc, thì phải đổi thành Bach hoặc Mozart.

Thế nếu đổi tên cho tình yêu, thì sẽ là ai đây ?

Welcome to

Tôi ngồi dựa lưng vào đầu giường, xem “Hiroshima tình yêu của tôi” của Margarita Duras, đọc được một câu khiến người ta không khỏi thở dài cảm khái:

Chiến tranh kéo dài mãi mãi không kỳ hạn, tuổi trẻ của tôi cũng không có giới hạn. Tôi đã không thể thoát khỏi chiến tranh, thì cũng không thể thoát khỏi tuổi trẻ của chính mình.

Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng lại khiến người ta đau đến tận cùng.

Quên kéo rèm cửa. Sáng sớm đã bị ánh mặt trời chói mắt làm tỉnh giấc.

Vươn vai đi ra phòng khách, kinh ngạc phát hiện Lông Mi đang thu dọn đồ đạc, hình như chuẩn bị đi xa.

- Đi đâu thế ?

Tim tôi như thắt lại.

Lông Mi ngẩng đầu lên nhìn tôi, đi ra bàn cầm tờ giấy lên đưa cho tôi, hình như chán chẳng muốn nói gì.

Trên giấy viết: Ra ngoài kiếm tiền rồi. Trong bếp có rau sạch đấy, chỉ cần xào qua là ăn được.

- Đi đâu thế ?

- Tây Đệ, An Huy.

Em trả lời gọn lỏn, rồi nhét con dê nhồi bông vào balo.

Tôi cảm thấy khó hiểu, đến đó thì kiếm tiền kiểu gì chứ ?

Em thắt chặt dây balô lại, chuẩn bị lên đường.

- Đi chung nhé ?

Tôi hỏi.

Em nhìn tôi, khẽ chau mày rồi mỉm cười lắc đầu.

- Dạo này anh cũng rỗi, ra ngoài chơi một chuyến cũng tốt, nghe nói phong cảnh ở đó cũng đẹp lắm. Với lại lái xe đi tiện hơn nhiều, không phải vậy sao ?

Có lẽ Lông Mi bị đề nghị lái xe đi của tôi hấp dẫn, lại thấy vẻ chân thành trên nét mặt tôi, nên cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

- Đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đấy kiếm tiền kiểu gì ?

Tôi trề môi hỏi.

- Kiếm thứ tiền mà người có tiền cũng không dễ gì kiếm được.

Đến Tây Đệ, chúng tôi trú trong một khách sạn gia đình trong thị trấn cổ.

Một khách sạn ba tầng cũ kỹ. Nghe đồn là nhà cũ của nhà họ Hồ, trong gia phả nhà họ Hồ cũng có một vài ghi chép về chuyện này. Một cán sân lớn, trồng quýt và cây hạnh. Mùa xuân ấm áp, hoa hạnh nở rộ, hương thơm ngan ngát. Còn cây quýt thì vẫn chưa thấy động tĩnh gì, nghe nói là đến mùa thu mới nở hoa.

Một đôi vợ chồng già.

Bà già thì rất hòa nhã nhiệt tình, đối xử với chúng tôi như con cái trong nhà, cẩn thận chu đáo từng ly từng tí một. Còn ông lão thì rất quái dị, gương mặt lúc nào cũng như phủ một đám mây âm u, không có chút biểu cảm. Mỗi khi nhìn người khác, trán ông đều nhăn tít lại, mắt hướng lên trên, miệng rít cái tẩu thuốc cũ kỹ không biết đã bao nhiêu năm tuổi. Ông già đặc biệt có ý kiến với tôi, có lẽ tại tôi thích đi loăng quăng trong nhà, nên ông lo tôi sẽ trộm mất thứ đồ cổ nào đó của ông hay sao ? Thực ra thì ngoài gian nhà cũ ra, nơi này chẳng có gì đáng gọi là đồ quý cả.

Lông Mi dẫn tôi trèo lên nóc nhà, trên đó có một sân phơi nho nhỏ, đứng trên này, có thể ngắm được toàn cảnh thị trấn Tây Đệ.

Em lắp giá vẽ, lấy vải vẽ tranh sơn dầu và các loại ống màu, hộp bút, ống rửa bút, bàn chỉnh màu ra bày biện gọn gàng trước mặt, trông cứ như sát thủ Leon trong phim đang lắp súng bắn tỉa vậy.

- Bán tranh hả ?

Tôi chợt hiểu ra.

Em nhìn tôi cười cười gật đầu.

Tôi không giấu được cảm giác hổ thẹn, nghĩ lại hồi trước thường đem chuyện này ra trêu trọc người ta, thật đúng là không biết trời cao đất dày.

Lông Mi mặc ra ngoài một bộ đồ lao động có yếm và nhiều túi, trông rất dễ thương, chăm chú làm tiếp công việc của mình.

Tôi chẳng biết làm gì, ngồi trên tường gạch, đốt một điếu thuốc, ngắm nhìn toàn cảnh cổ trấn.

Xa xa là một dãy núi thấp, khắp trên triền núi là những cây ăn quả đang ngậm nụ, dưới chân núi, cánh đồng hoa cải vàng ruộm một màu. Thị trấn cổ đậm đà nét đặc sắc của người dân An Huy, khắp nơi đều là những bức tường gạch xám nhấp nhô, mái ngói xanh san sát như răng lược, cửa chính hình chữ bát điêu khắc tỷ mỉ tinh tế, đầu chái nhà nhô hẳn lên cao, tường bao xây quanh co ngoắt nghéo … Vài con suối nhỏ uốn éo chảy qua thị trấn. Kết cấu nhà cửa ở đây cũng tương đối giống Tây Đường. Ngoài chất liệu gỗ và đá khác nhau ra, còn một điểm khác biệt nữa là, ở Tây Đệ đâu đâu cũng thấy những dòng suối mát trong, còn Tây Đường thì chỉ có một con sông nhỏ bẩn thỉu.

Nhớ đến Tây Đường, bất giác lại nhớ đến Bất Bất, trong lòng tôi cũng hơi thương cảm, nhưng không nghiêm trọng lắm. Bắt đầu không nghiêm trọng từ lúc nào vậy nhỉ ? Hình như là bắt đầu từ đêm cùng Lông Mi ngắm sau chổi thì phải ? Quên mất rồi.

Ngắm cảnh một lúc, tôi lại quay sang nhìn Lông Mi, em đang cố định vải vẽ lên giá.

Trên tấm vải là một bức “Quán café lúc nửa đêm” của Van Gogh đang dang dở.

Nét vẽ hết sức thuần thục, người bình thường khó mà phân biệt được thật hay giả. Tôi đặc biệt lưu ý đến bầu trời đêm trong tranh, phát hiện ra một điểm không thành công duy nhất: em không thể biểu đạt được bầu trời đêm màu xanh ngọc đẹp đến mức không thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào để hình dung và những ngôi sao lấp lánh như bảo thạch gắn trên nền trời xanh thẳm ấy.

- Thích Van Gogh hả ?

Tôi hỏi.

- Vâng.

Lông Mi đang pha mầu trên bảng điều sắc, hình như có vẻ ngạc nhiên khi tôi nhận ra bức tranh này.

- Tranh của ông ấy bán được nhiều tiền hả ?

- Phải.

Em vừa chăm chú phết mầu lên vải vẽ, vừa nói:

- Tất nhiên cũng không phải hoàn toàn như vậy, mà thích nhất là tính cách của ông ấy. Ví dụ như có lần ông ấy đã nói: càng già nua xấu xí, càng nghèo đói bệnh tật, càng bị người ta ghét, thì lại càng phải dùng những màu sắc rực rỡ huy hoàng để rửa sạch sự nhục nhã đó.

Tôi mỉm cười tán đồng với Lông Mi.

- Em vẽ thế nào ?

Lông Mi nhúng cây bút vào ống rửa.

- Cũng được. Đến giờ cũng mới chỉ phát hiện ra một chỗ không ổn.

- Đâu thế ?

Em rửa bút xong, lại chấm mầu trên bảng điều sắc, cẩn thận tô lên tấm vải vẽ, thái độ cứ như đang nghĩ rằng tôi

Trang: [<] 1, 20, 21, [22] ,23,24 ,57 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT