![]() |
Speed Video Downloader - Android
Tải Video Từ Youtube Nhanh Và Miễn Phí ![]() |
cảm ơn ông già, thì tốt nhất nên khen con diều của ông.
- Đó ấy à, lần này thì tôi làm con hổ giấy.
Từ đó ông cho rằng tôi không nói thật, không buồn để ý tới tôi và Lông Mi nữa.
Lông Mi thả diều không giỏi lắm, nên khá tốn sức. Tôi liếc thấy dưới chân dốc có một khoảng đất rộng, bèn nảy ra một ý, lái xe tới, ngồi trước cầm lái, còn em thì ngồi sau thả diều, quả nhiên hiệu quả không ngờ. Về sau liền chở luôn em kéo con diều đi khắp nơi, khiến ai nhìn thấy cũng phải tròn mắt ngạc nhiên.
Buổi chiều Lông Mi hay ngồi trong vườn vẽ tranh, còn tôi thì ở bên cạnh gật gà gật gù.
Cảm thấy như vậy hơi lãng phí thời gian, tôi bèn viết truyện đưa lên mạng. Viết truyện ngắn mãi cũng nhàm, bèn quyết định viết truyện vừa. Được một nửa thì lại sửa luôn thành tiểu thuyết. Mới đầu định đặt tên là Một Cọng Lông Mi. Lông Mi nghe vậy thì cười cười sửa thành Một Đống Lông Gà.
Tôi nghĩ mãi, cuối cùng đổi tên thành Bên Cạnh Thiên Đường.
- Tại sao lại đặt cái tên này ?
Em chớp chớp hàng lông mi dài hỏi tôi.
- Hồi trước sống ở địa ngục, bây giờ chuyển lên ở cạnh thiên đường rồi.
- Tại sao không đến hẳn thiên đường ?
- Ở bên cạnh thiên đường đã hạnh phúc đến nỗi không chịu nổi rồi, đến thiên đường anh sợ chết vì sung sướng mất.
Viết chán chê, tôi lại lôi sách ra đọc.
Đọc sách chán thì chơi đàn.
Hát bài hát của người khác chán, bèn quyết định tự sáng tác luôn.
Bài hát đầu tiên của tôi có tên là: “Anh chỉ là một con vịt kêu cạp cạp”, điệu Đô trưởng, ca từ như thế này:
“Anh là con vịt, vịt kêu cạp cạp
Anh là con ếch, ếch kêu ộp ộp
Anh là con heo, anh nuốt không trôi
Anh là con cáo, anh có đuôi to
Anh là đàn ông, anh không có nhà
Em là người con gái mà anh yêu.”
Lông Mi có vẻ không thích hai câu cuối mấy. Tôi nghĩ một lúc, rồi sửa thành “Anh là đàn ông, và anh có nhà, em là Lông Mi, em thích hội họa.”
Lời thì tệ như vậy, nhưng lúc hát theo phong cách của Bob Marley, phối hợp với tiết tấu mạnh, nghe cũng rất đặc biệt.
Mỗi tuần chúng tôi ra sân vận động một lần, còn viện dưỡng lão thì nửa tháng một lần.
Đội bóng thành phố đã đá tốt hơn, nghe đồn là do đang có đợt hành động chống gian lận của liên đoàn bóng đá thành phố. Mấy chuyện này tôi không hứng thú lắm.
Bà già ở viện dưỡng lão rất khỏe mạnh, chỉ là trong một lần ăn quýt không cẩn thận lại làm rơi mất một chiếc răng nữa. Giờ thì răng của bà cũng quan trọng như tim gan vậy, chỉ có một cái duy nhất. Lông Mi dặn bà nhất định phải đánh răng mỗi ngày. Bà lão thần người ra một lúc lâu, sau đó nhăn mặt nói không phải là không muốn đánh răng, mà tại vì không có kem đánh răng hiệu Trung Hoa, bà chỉ thích dùng loại ấy thôi
Tay lái xe bus dạo nọ giờ đã nghỉ việc, chuyển qua mở quán bán đồ ăn đêm, làm ăn rất tốt. Tôi và Lông Mi thường qua ủng hộ, ăn nộm với thịt xiên nướng ở chỗ anh ta. Bên cạnh thiên đường – phần 12
Trà Sữa vay tiền tôi, mở một tiệm bánh ngọt nho nhỏ.
Đây là mơ ước từ lâu của nó: “mở một cửa hàng nhỏ, ôm một cô gái xinh, sống những ngày tháng nhàn rỗi tự túc tự cấp”
Mỗi lần từ phòng tranh trở về, chúng tôi hay ghé qua tiệm bánh, kiếm Trà Sữa nói chuyện.
Trà Sữa rất thích Lông Mi, thậm chí thích đến nỗi làm tôi phải phát ghen lên. Lần nào đến, nó cũng giữ Lông Mi lại chơi cả ngày, câu chuyện chủ yếu tập trung vào thần tượng chung của cả hai, nào là Vương Phi, Lưu Nhược Anh hay DIDO. Hai cô gái để mặc tôi ngồi lạnh tanh một bên, uống hết cốc nước này đến cốc nước khác, về đến nhà là no căng bụng, chẳng muốn ăn cơm.
- Khi nào chán gã dê già kia thì đến đây tìm tớ nhé !
Trà Sữa thường xuyên nhìn tôi với ánh mắt coi thường rồi khuyên Lông Mi như vậy.
Lông Mi cũng rất thích Trà Sữa, đồng thời cũng rất tò mò chuyện yêu người đồng tính, hai người cứ thì thì thầm thầm gì đó với nhau. Thi thoảng tôi cũng vểnh tai lên nghe trộm họ nói chuyện.
- Hai cô gái cũng làm được à ?
- Tất nhiên là được.
- Ngại chết đi được !
- Thì lần đầu tiên với đàn ông chẳng ngại như thế còn gì ? Quen rồi thì tự nhiên hết !
Chỉ cần có cô gái nào xinh xinh đi qua, là Trà Sữa liền cố ý huýt sáo, người ta quay đầu lại thì nó gật đầu cười cười.
Ở tiệm bánh mãi cũng chán, Trà Sữa rủ chúng tôi đi tập thể hình.
Nó thích tập đạp xe, Lông Mi thì thích aerobic, còn tôi thì chỉ tập cơ bụng.
- Tập để giữ cái vốn của đàn ông kia à ?
Trà Sữa lần nào cũng ôm vai Lông Mi, nhìn tôi vất vả bò dậy khỏi chiếc máy tập cơ bụng, bật cười trêu trọc. Tôi cúi xuống nhìn vòng bụng mỗi lúc một phình ra của mình, quả thực không còn mặt mũi nào đốp chát lại nó, đành im miệng không nói gì.
Khi nào tập mệt, tôi lại ngồi xuống sàn, ngắm Lông Mi tập aerobic. Lông Mi mặc đồ bó sát người, nét mặt rất chăm chú, cũng co chân, uốn người, xoay mình theo huấn luyện viên. Giữa đám con gái, thân thể đầy đặn gợi cảm của em nổi bật hẳn lên, đặc biệt là chiếc eo thắt đáy lưng ong thon nhỏ không ai so được, vì vậy Lông Mi được tay huấn luyện viên kia “chiếu cố đặc biệt”. Tôi hay thấy gã đến vỗ vai em, rồi chạm vào lưng, càng nhìn càng thấy tức, thằng nhãi đó còn cố ý liếc mắt nhìn tôi, điệu bộ nhơn nhơn thấy ghét.
- Vai u thịt bắp, người nhìn như con trâu nước, có gì hay ho chứ ?
Tôi cố ý hạ thấp đối phương.
- Em phải thử mới biết được chứ ?
Lông Mi cố ý chọc tức tôi, rồi bỏ chạy.
Không tiện đuổi theo, tôi đành cố nuốt giận ngồi thừ người ra đấy.
Cả phòng tập thể hình rộng mênh mông như thế, nhưng tôi cũng chỉ tập được mấy cái máy luyện cơ, thỉnh thoảng thì bơi một vòng, còn đâu chỉ toàn đi lang thang. Có lẽ tại mở quán bar, nên đi đâu cũng gặp người quen. Nhiều lúc mình không biết người ta, nhưng người ta lại biết mình.
Một lần đang đánh bi-a trong đấy thì một người đàn ông đến vỗ vai tôi, nói lần trước đã gặp ở quán, còn chạm cốc với nhau nữa. Thực lòng là tôi không nhớ, đành phải đối đáp qua loa. Anh ta cũng thích chơi bi-a, vậy là liền rủ nhau làm một ván, vừa đánh bi-a vừa nói chuyện.
- Lâu lắm không đến quán bar của anh rồi. Gần đây công việc bận quá. À, tôi với vợ tôi quen nhau ở chỗ anh đấy.
- Kết hôn rồi à ?
- Mùa thu năm nay.
- Cảm giác thế nào ?
- Chẳng ra sao cả, đàn ông của cô ta còn nhiều hơn đàn bà của tôi nữa. Xem ra quán bar là nơi chỉ thích hợp tìm tình nhân, chứ muốn tìm vợ thì không nên.
Anh chàng kia tổng kết.
Anh ta lấy một điếu thuốc ra mời tôi, rồi dựa vào cạnh bàn nói tiếp.
- Thực ra tôi cũng rất yêu vợ, nhưng không hiểu sao không đi chơi với người đàn bà khác thì lại cảm thấy không thoải mái, thật mâu thuẫn !
- Có phải ở bên nhau lâu quá, nên sinh ra chán không ?
- Chắc là vậy, cuộc sống đơn điệu nhàm chán, căn bản chẳng còn ham muốn gì nữa, cứ như sống để chịu tội ấy ! Ở nhà không thỏa mãn, đành phải đến quán bar kiếm thứ gì mới lạ. Tôi cứ ở bên ngoài bồ bịch mãi, vợ cũng có ý kiến, thế rồi quyết định ông ăn chả, bà ăn nem, cũng ra ngoài lén lút có tình nhân. Cứ vòng vòng như vậy, cuộc sống thật là mệt mỏi.
Anh ta thở dài kể tiếp.
- Thử đến một nơi khác xem, tâm trạng có lẽ sẽ tốt hơn, ví dụ như là căn nhà gỗ nhỏ trên núi tuyết chẳng hạn, biết đâu lại có cảm giác mới ?
Tôi thành tâm khuyên giải.
Tầm mười mấy ngày sau, lại gặp lại anh ta.
- Này ! Cái căn nhà nhỏ trên núi tuyết mà anh nhắc đến lần trước ấy, tuyệt lắm !
Anh ta hưng phấn vỗ vai tôi nói.
- Làm hòa với vợ rồi à ?
- Không. Ý tôi là, bất kể là con gái kiểu gì, chỉ cần dẫn đến đó là đêm hôm ấy chết chắc với tôi !
Anh ta dương dương đắc ý nói.
Tôi thở dài, lắc đầu chán nản. Xem ra chỉ đàn ông chỉ cần đối mặt với tình dục, tự dưng sẽ mắc một chứng bệnh không thuốc gì chữa nổi.
Giống như tôi trước đây.
Còn một lần nữa ở hồ bơi.
Tôi bơi tự do một vòng năm mươi mét, mệt đến thở không ra hơi, bèn trèo lên thành bể ngồi nghỉ, tình cờ gặp một khách quen của quán.
- Phải cám ơn anh mới được.
Anh ta nói.
- Sao vậy ?
- Thời gian ấy tôi vừa mới đến thành phố này, thứ gì cũng lạ lẫm, cô đơn muốn chết đi được, vậy là ngày nào cũng đến quán của anh, quen được rất nhiều bạn, từ đó cuộc sống mới vui vẻ dần lên.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Câu nói của người khách cũ làm tôi chợt bồi hồi cảm xúc. Lúc quán bar mới mở, thành phố này chẳng có được bao nhiêu quán bar, đích thực chúng tôi đã mang cho khách hàng một không gian để quen bạn bè một cách thoải mái nhất. Giờ thì khác rồi, khắp thành phố đều là những quán bar mô phỏng theo cách thứ của chúng tôi, rất nhiều cái gọi là “quán bar thời thượng” mọc lên như nấm, nào là biểu diễn múa, biểu diễn ca nhạc, người mẫu, rồi có gái đẹp ngồi tiếp khách, chiêu bài thì là quán bar mà thực chất lại là kinh doanh hộp đêm. Hai chữ “Quán bar” bị hạ thấp một cách rõ rệt, điều này làm tôi hết sức khó chịu. Cũng may lần trước cùng Lông Mi làm triển lãm tranh, đi vào con đường văn hóa văn nghệ, nếu không giờ cũng không biết cái quán của tôi sẽ đi đâu về đâu nữa. Nghĩ tới đây, trong lòng
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
