![]() |
Hồng Nhan 3Q - Cho Iphone
Hồng Nhan 3Q là gM SLG với chủ đề lịch sử tam quốc cho Iphone ![]() |
anh. Chủ nhiệm càng quý mến anh, lần nào đi hội chẩn cũng dẫn theo, ai cũng bảo đến người tính tình kỳ quặc như Chủ nhiệm còn thích anh thì anh quả là người đáng mến.
Có điều đối tượng thích anh nhất phải kể đến đám y tá trong bệnh viện, tuy anh không hay nói, cũng rất ít khi tham gia các hoạt động tập thể của bệnh viện, nhưng “độ nổi” của anh luôn luôn đứng đầu bảng xếp hạng “tin giải trí” trong viện, thậm chí bác sĩ Thường khoa Tiêu hóa, người dễ gần nhất viện cũng phải ngậm ngùi xếp sau anh. Mấy cô y tá trẻ thích nhất là nghiên cứu xem Nhiếp Vũ Thịnh đi giày gì, vì khi khoác chiếc áo blouse vào thì chỉ có mỗi giày lộ ra bên ngoài thôi, nghe nói còn có người dùng di động chụp trộm giày của anh rồi gửi lên trang mạng nội bộ BBS của bệnh viện.
Bác sĩ Lý đang xem kết quả chụp X-quang động mạch vành, thấy anh đi vào, ông gật đầu với anh, rồi nói: “Tôi không chắc lắm, nên bảo cậu qua đây xem.”
Băng kết quả rõ ràng không phải là của bệnh viện anh làm, cũng thường xuyên có bệnh nhân cầm theo băng kết quả và bệnh án chuyển lên viện anh, nên Nhiếp Vũ Thịnh không thắc mắc gì, anh cẩn thận xem một lượt, rồi tua lại xem thêm lần nữa, mới lên tiếng: “Cứ để bệnh nhân chụp X-quang lại đi, nếu như vẫn muốn làm phẫu thuật.”
Bác sĩ Lý nói: “Phụ huynh bệnh nhân nói chụp X-quang động mạch vành ở chỗ chúng ta đắt hơn ở bệnh viện họ chụp cả nghìn tệ, có vẻ không muốn chụp ở đây lắm.”
Nhiếp Vũ Thịnh xem lại băng một lần nữa, rõ ràng là tim của một đứa bé, phụ huynh bây giờ đều sẵn sàng nhảy vào lửa để cứu con, kiểu phụ huynh tiết kiệm thế này quả có hơi hiếm thấy. Vì vậy anh hỏi: “Bệnh nhân đâu?”
“Đang chờ ở bên ngoài. Để tôi kêu y tá gọi họ vào.”
Đàm Tĩnh có nằm mơ cũng không ngờ được mình lại gặp Nhiếp Vũ Thịnh ở đây, cô bất giác ngây người ra trong giây lát. Nhiếp Vũ Thịnh rõ ràng cũng bất ngờ, nên cũng ngớ người ra. Đàm Tĩnh hoang mang ngồi xuống, đổi tay để cậu bé ngồi lên đầu gối mình, Nhiếp Vũ Thịnh nhìn lại bệnh án, tên tuổi ghi bên ngoài bệnh án đều do bệnh nhân tự viết, anh nhận ra nét chữ thanh thoát của Đàm Tĩnh. Trên đó có viết Tôn Bình sáu tuổi, nam. Nói là sáu tuổi, nhưng vì đứa bé gầy yếu quá, nên trông chỉ như trẻ bốn, năm tuổi. Tóc nó lưa thưa, vừa vàng vừa chẻ, nên được cắt rất ngắn. Nhưng trông nó rất giống Đàm Tĩnh, chỉ cần nhìn thoáng cũng biết hai người la mẹ con. Chắc hẳn do tim không bơm đủ máu nên môi đứa bé cứ tái nhợt, biểu hiện rõ rệt của triệu chứng xanh tím. Có điều cặp mắt nó lại đen tuyền long lanh, đẹp như đá quý, rụt rè nhìn người lạ đứng trước mặt một chốc rồi quay mặt đi, khẽ gọi: “Mẹ.”
Đàm Tĩnh nựng con: “Ngoan, chúng ta không tiêm đâu.” Bác sĩ Lý chỉnh lại gọng kính, nói: “Chúng tôi vẫn thấy cần phải chụp lại hình X-quang, hiện nay tình trạng của mạch máu không được rõ lắm. Tấm phim X-quang động mạch này đã chụp từ năm ngoái, lần lữa đến bây giờ là quá lắm rồi, nếu còn kéo dài thêm thì không còn cơ hội phẫu thuật đâu.”
Đàm Tĩnh run rẩy: “Tôi biết.”
“Biết thì đừng có chần chừ nữa.” Bác sĩ Lý nói, “Có rủi ro trong phẫu thuật, nhưng tỷ lệ chữa khỏi cũng rất khả quan. Cô về bàn bạc với bố cháu đi, càng phẫu thuật sớm thì càng có hiệu quả, đừng trì hoãn thêm nữa.”
“Vâng.” Đàm Tĩnh nhìn xuống dưới, “Cảm ơn bác sĩ.”
Chờ họ đi khỏi, bác sĩ Lý lắc đầu: “Thật tội nghiệp,
thoáng nhìn là biết ngay không có tiền làm phẫu thuật,
nếu cứ tiếp tục trì hoãn, chỉ e cậu bé này không cứu được.” Nói đến đây ông chợt nhớ ra, “Ôi, sao lại quên cái băng chụp X-quang động mạch vành ở đây thế này.” Ông vội gọi y tá. “Cô Trần ơi, mau gọi bệnh nhân quay lại đây, cô ấy quên cầm băng đi rồi.”
“Để tôi đi cho.” Nhiếp Vũ Thịnh cầm lấy cuộn băng, đi thẳng ra khỏi phòng khám. Anh liếc nhìn thang máy rồi quay người đi xuống cầu thang bộ. Quả nhiên, Đàm Tĩnh đang bế cậu con trai cúi đầu đi xuống
“Cô quên cuốn băng rồi.”
Đàm Tĩnh im lặng, đặt con trai xuống đất, nhận lấy cuốn băng cho vào ba lô, rồi lại bế con trai lên.
“Triệu chứng điển hình của Tứ chứng Fallot, hẹp động mạch phổi, thông liên thất, động mạch chủ lệch sang phải, phì đại thất phải, Tứ chứng Fallot là một trong những bệnh tim bẩm sinh hay gặp nhất. Phương pháp điều trị duy nhất là làm phẫu thuật chỉnh hình, nếu không sẽ không sống quá 20 tuổi, chứng hẹp động mạch phổi của con trai cô rất nghiêm trọng, khó mà sống được quá 10 tuổi.”
Đàm Tĩnh ngước mắt nhìn anh: “Anh muốn nói gì?” Anh đứng ở chỗ cao hơn cô, mà anh vốn đã cao hơn cô rất nhiều, vì vậy anh chỉ nhìn thấy đỉnh đầu cô, mái tóc bù xù khô xác buộc tạm bằng sợi chun vòng đằng sau gáy. Không phải anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại cô, anh cũng đã cho rằng sẽ có ngày cô biến thành một người đàn bà tầm thường. Bây giờ đúng là như vậy, cô tầm thường đến mức khiến người ta chán ghét, làn da trắng như ngà anh hằng say đắm trước kia giờ sạm đi như một miếng nhựa cũ, mái tóc đã không còn mượt mà từ lâu, cả đôi tay đang ôm khư khư cái túi kia nữa, các đốt ngón tay thô kệch, làn da khô ráp, già hơn hẳn tuổi đời của cô – trước kia cô chỉ đeo nhẫn số 9, ngón tay thon nhỏ mềm mại của cô khi cầm vào khiến người ta phải mê đắm, vậy mà giờ đây anh gần như không nhận ra nổi hai bàn tay này nữa. Chắc hẳn một đứa con bệnh tật và một người chồng thờ ơ đã khiến cô thành bộ dạng ngày hôm nay.
Bỗng nhiên một cơn giận độc địa trỗi dậy trong lòng, anh cười nhạt, dằn từng chữ: “Đây là báo ứng!”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, rồi ôm chặt con vào lòng theo phản xạ. Có vẻ cô không nghe thấy, hoặc cũng có thể không dám tin vào tai mình, bèn li nhí: “Anh nói cái gì cơ?”
“Tôi nói bệnh của con trai cô.” Anh đưa tay chỉ gương mặt xanh tím của dứa trẻ, sảng khoái nhả từng chữ một: ‘”Bệnh của nó, là báo ứng của cô.”
Anh tưởng cô sẽ nói gì đó, thậm chí sẽ gào lên chửi anh, anh đã từng nhìn thấy nhiều người phụ nữ chửi nhau, bộ dạng gào thét cấu xé của họ khiến người ta phát ghét. Nếu như cô chửi anh té tát, anh sẽ thấy thật sảng khoái.
Nhưng cô không nói câu nào. Đôi mắt đen giống cậu con trai như đúc chỉ hơi ngân ngấn nước, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt anh, như thể không hề quen biết anh vậy. Bao nhiêu năm rồi, có lẽ họ đã căm hận nhau từ lâu, chỉ mong sao đối phương không sống nổi mà thôi. Anh thấy một niềm khoái cảm của tên sát nhân vừa giết người, giống như vừa mới cắt bỏ được một mầ bệnh, bóc tách một khối u trên bàn mổ vậy. Cô từng là khối u trong cuộc đời anh, bây giờ cuối cùng anh cũng đã có thể cắt bỏ cô một cách sạch sẽ rồi.
Cô chỉ nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ trong giây lát rồi vội vã cúi gằm mặt xuống, có lẽ là không muốn anh nhìn thấy cô khóc. Cô vẫn luôn kiên cường như vậy, cô bế con trai lên, quay người đi tiếp.
Trong cầu thang tranh tối tranh sáng, cô từng bước dấn thân vào bóng tối, anh không còn nhìn thấy cô đâu nữa.
Sắp đến giờ tan làm, Nhiếp Vũ Thịnh nhận được điện thoại của thư ký Trương, anh ta nói: “Ông Nhiếp muốn hẹn cậu cùng ăn cơm.”
“Tôi không rảnh.”
Thư ký Trương tính tình hiền lành, không hiền lành thì cũng không làm thư ký cho ông Nhiếp Đông Viễn được, anh ta cười nói: “Cậu nên đi gặp ông Nhiếp thì hơn, gần đây ông ấy cũng bận lắm, phải hủy bao nhiêu buổi tiệc để đi ăn với cậu đó.”
Hai bố con anh căng thẳng với nhau không phải chuyện nửa năm hay một năm, đầu tiên Nhiếp Vũ Thịnh còn tức giận, nhưng đến giờ, anh chán chẳng buồn giận nữa. Thư ký Trương cứ dỗ dành anh đi, thì anh đi vậy. Nơi hẹn đương nhiên là tại nhà hàng sang trọng, từ bên ngoài đi vào, trừ mấy cậu phục vụ ra, gần như không thấy bóng người. Bước vào trong phòng riêng anh mới nhìn thấy bố mình ngồi bên bàn, mấy năm nay ông sống trong nhung lụa và quyền uy, trong đế quốc kinh doanh của mình, ông nói một là một, hai là hai, bất kể gặp gỡ ai, ông cũng luôn uy phong nghiêm nghị. Nhưng hôm nay nhìn thấy con trai, ông vẫn tỏ ra rất vui: “Thế nào? Tối nay chúng ta ăn gì?”
“Tùy bố.”
Nhiếp Đông Viễn đưa thực đơn cho cậu phục vụ cầm đi, nói: “Cậu sắp xếp đi.”
Đuổi hết những người không liên quan đi ra, ông mới ngắm nghía cậu con trai: “Sao lại gầy đi thế này?”
“Đâu có.” Nhiếp Vũ Thịnh chẳng buồn ngước mắt lên nhìn, “Con biết thời gian của bố là vàng bạc mà, có gì bố cứ nói thẳng ra đi.”
“Con ấy, có lớn đến mấy thì cũng vẫn trẻ con.” Nhiếp Đông Viễn tự tay rót trà cho con, ông nói “Phải đến hơn nửa năm nay con chưa về nhà rồi, dù giận bố thì cũng không cần phải thế chứ?”
Nhiếp Vũ Thịnh chẳng buồn trả lời, luôn tay táy máy di động của mình.
“Con cũng biết đấy, bố bị huyết áp cao, mỡ máu cao, không chừng ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay sẽ chẳng còn được nhìn thấy con nữa.” Ông Nhiếp Đông Viễn có vẻ rất buồn, “Con thật sự không tha thứ được cho bố ư?”
“Bố đâu có làm việc gì sai, cần gì con phải tha thứ.”
Nhiếp Đông Viễn cười: “Ương bướng!”
Ở ngoài có tiếng gõ cửa khe khẽ của nhân viên phục vụ, hai bố con không nói thêm nữa, hết món này đến món khác được bưng lên, dưới ánh đèn ấm áp, màu sắc, hương thơm và mùi vị của món ăn đều đầy đủ cả.
“Con thử cái này xem.” Ông Nhiếp Đông Viễn nói, “Chẳng phải con vẫn thích ăn món thịt
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
