![]() |
BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone ![]() |
dùng ngón tay lạnh ngắt ấy đưa đi đưa lại trên lòng bàn tay Thần Triệt, vẽ lên một bông Mạn Châu Sa. Dường như việc vẽ bông hoa này đã làm hao tổn quá nhiều sức lực, gương mặt ông bỗng chốc trở nên trắng bệch. Vân Tức nhắm mắt lại và khẽ nói: “Lần sau nếu thấy Trầm Anh, cô hãy lén ấn dấu hiệu này lên người cô ta!”
Thần Triệt ngạc nhiên, nhìn vết máu đang khô dần trên lòng bàn tay mình, trong lòng ẩn chứa nỗi niềm sợ hãi, ngước mắt nhìn Vân Tức và cất giọng run rẩy: “Đại nhân, cái này, cái này là…”
“Chỉ là một phù chú để giải thuật ẩn thân thôi mà,” Vân Tức cười an ủi cô gái, “bởi vì Anh nhi luôn trốn không chịu gặp ta.”
“Uhm…” Nàng hiểu ra, khẽ gật đầu.
Ngày hôm đó, khi nàng cảm thấy bụng mình đói sôi lên, Anh nhi xuất hiện.
Vẫn như thường lệ, Anh nhi ngồi ở góc tường, cúi đầu, không nói một lời, và đưa cho nàng một cành cỏ Linh chi màu trắng. Nhân cơ hội lúc đưa tay ra nhận cành cỏ Linh chi, nàng nhanh chóng ấn tay mình lên tay của Anh nhi.
Phù chú Mạn Châu Sa bỗng chốc nóng rực lên!
Trong giờ khắc ấy, nàng nhhìn thấy rõ toàn thân Anh nhi rung lên mãnh liệt, rồi chợt ngẩng đầu lên.
Đây là lần đầu tiên nàng để ý kỹ toàn bộ gương mặt Anh nhi – giờ chỉ còn một nửa: một con mắt, một hàng lông mày, một nửa cái miệng lệch lạc méo mó, và rất nhiều những vết thương. Gương mặt ấy đáng sợ như thể một con búp bê bị vứt bỏ lâu ngày, bị giày xéo đến thảm hại, chỉ tồn tại trong ác mộng! Phía dưới con mắt bên trái, quả thật có một hình trăng khuyết nho nhỏ màu vàng. Lúc này, toàn thân Anh nhi run rẩy, ngẩng đầu nhìn nàng với ánh mắt đáng sợ.
Trong giờ khắc đó, người cất tiếng hét lại là nàng!
Nàng muốn buông tay ra, muốn chạy xa khỏi gương mặt đáng sợ này, nhưng hình phù chú quái gở cứ dính chặt hai bàn tay lại với nhau, mặc cho nàng có cố vùng ra đến mức nào cũng không được.
“Vân Tức đại nhân! Vân Tức đại nhân!” Trong lúc hoảng loạn, nàng kêu gào xin sự giúp đỡ.
Thế nhưng, vị Tế Tư ở trên dây kim loại vẫn không nói một lời, chỉ khẽ mỉm cười chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Câu phù chú như bùng lên một đám lửa ở giữa hai người, Thần Triệt bỗng thấy bên trong
có xao động mãnh liệt, dường như có gì đó tỏa lan khắp tay chân, mình mẩy, mang lại một cảm giác dễ chịu không thể diễn tả. Nàng từ bỏ ý định phản kháng, không muốn vùng vẫy thoát ra nữa, và từ lòng bàn tay có một luồng năng lượng kỳ lạ không ngừng chảy vào, tràn trề khắp thân thể nàng.
Đôi tay bé nhỏ của Anh nhi dính chặt vào tay nàng, gương mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, như đang cố chống chọi nhưng sức lực thì đã yếu ớt đến tội nghiệp. Anh nhi trừng mắt nhìn nàng đầy ngạc nhiên và nghi hoặc, mở to miệng định nói điều gì.
Thế nhưng, rốt cuộc, không thể cất lời.
Trong giờ khắc ngắn ngủi ấy, nàng mới phát hiện ra: Anh nhi không có lưỡi.
“Anh nhi, Anh nhi! Đừng sợ!” Nàng an ủi người bạn nhỏ, chỉ tay lên cao và nói: “Không sao đâu, Tế Tư đại nhân chỉ muốn gặp cô thôi mà… Không sao đâu, cô đừng sợ!”
Anh nhĩ đã không còn cố vùng vẫy nữa, cũng không cố chạy bằng chiếc chân gầy gò của mình nữa, và để mặc nàng kéo đi.
Con mắt độc nhất của Anh nhi nhìn chằm chằm vào nàng, rồi một hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
“Anh nhi? Anh nhi?” Nhìn giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt của Anh nhi, nàng hoảng sợ và thôi không kéo Anh nhi đi nữa: “Cô không đồng ý ư? Không đồng ý thì thôi mà.”
Đúng lúc nàng thả lỏng tay ra, toàn thân Anh nhi bỗng nhiên uể oải, mệt nhọc. Bộ y phục màu trắng chùng xuống đất, cái chân duy nhất tàn lụi đi trong chốc lát, cơ thể co rúm lại nhỏ xíu.
“Cô sao vậy?” Thần Triệt hoảng sợ hỏi, và cảm thấy ánh mắt của Anh nhi như xuyên qua vai mình, chiếu thẳng về phía người đàn ông treo trên sợi dây kim loại ở phía đằng sau – ánh mắt bi ai, và ẩn chứa lòng căm phẫn! Không hiểu vì sa
sao, nàng cảm thấy giật mình khi nhìn ánh mắt đó, dường như cảm nhận được có điều gì uẩn khúc.
“Vân Tức đại nhân, Anh nhi, cô ấy làm sao vậy?” Nàng nhìn theo ánh mắt của Anh nhi, vội vàng hỏi, cầu mong sự giúp đỡ.
Vị Tế Tư của Bái Nguyệt giáo nhếch mép cười lạnh, từng từ từng từ cất lên rành rọt: “Cô ta sắp chết rồi!”
Thần Triệt hoảng sợ hét lên: “Cái gì, tại sao lại thế?”
“Cô đã hút hết linh khí của cô ta rồi còn gì, cô ta ắt phải chết thôi.” Nhìn người con gái ngày càng bị thu nhỏ đi trong bộ pháp y, Vân Tức không nén nổi cười, “Ha ha… Trầm Anh, năm xưa khi tự mình nhảy xuống hồ, chẳng phải là ngươi đã thề sẽ có thể vượt qua tất cả lũ hồn ma dưới này hay sao? Thật là vô nghĩa! Chi bằng hãy truyền cho A Triệt tất cả những gì ngươi đã tu luyện được trong bao năm qua đi!”
Thần Triệt sợ hãi đến mức mặt chuyển màu trắng bệch, chân tay mềm nhũn, ngồi khuỵu xuống đất và không sao nói nên lời.
Thân thể nàng quả thật như đang có một dòng sinh khí kỳ diệu lan tỏa mang đến sự dễ chịu, sảng khoái đến khó tả. Nàng cúi đầu xuống nhìn lòng bàn tay mình, đóa Mạn Châu Sa đỏ tươi như máu, từng cánh, từng cánh xòe ra xung quanh. Bàn tay ban nãy còn trắng bệch, nhợt nhạ, thì giờ bỗng đỏ rực lên, như chiếc móng vuốt vừa nhấc lên từ bể máu!
“Không… không!” Nhìn bàn tay của mình, nàng hét lên và cố sức xua tay, vùng vẫy, “Tôi không cần, tôi không cần! Vân Tức đại nhân, tôi không muốn như thế đâu! Tôi muốn Anh nhi sống lại… tôi muốn Anh nhi sống lại!”
“Đồ trẻ con. Đây là sức mạnh vô địch thiên hạ mà bao nhiêu người mơ ước, đủ để giúp cô có thể thống lĩnh bá tánh. Nay ta đem nó tặng cho cô, còn không cảm ơn ta hay sao?”
“Tôi không cần!” Thần Triệt ôm lấy Anh nhi, và cảm thấy cái thân thể nhỏ bé ấy đang nhỏ dần, nhỏ dần. Nàng sợ hãi, hoảng loạn đến hồn siêu phách lạc, chỉ biết lắc đầu hét lên: “Tôi không cần sức mạnh gì hết! Tôi chấp nhận cả đời bị nhốt trong ngục này! Chỉ xin ngài hãy làm cho Anh nhi sống lại… Tôi cầu xin ngài, đừng bắt Anh nhi phải chết!”
Thế nhưng, khi nàng vừa chạm vào tay trái của Anh nhi, toàn thân Anh nhi bỗng run lên cầm cập, mắt ánh lên vẻ thù hận, căm phẫn – “Cút!” Bằng tất cả sức lực của mình, Anh nhi đẩy nàng ra, và nói được một từ duy nhất.
Người bạn nhỏ cô đơn dưới đáy hồ suốt bao năm qua luôn giữ vẻ bình thản như nước, chưa bao giờ có chút biểu cảm mừng vui hay phẫn nộ, vậy mà giờ đây, trong giây phút này, con mắt lóe lên ánh nhìn đáng sợ! Phải chăng, sự tàn ác và căm hận đã bị kìm nén, chôn vùi suốt bao nhiêu năm, giờ mới bùng phát, trào dâng mãnh liệt?
Anh nhi, Anh nhi… hận tôi lắm phải không?
Thần Triệt buông người bạn nhỏ xuống, loạng choạng đi về phía sợi dây kim loại, ngẩng đầu lên nhìn vị Tế Tư, khẩn thiết và hoang mang, giơ cánh tay trái của mình lên: “Tế Tư đại nhân… Mau, mau trả lại sức lực cho Anh nhi, để Anh nhi sống lại, tôi cầu xin ngài!”
“Ta chính là mong cho cô ta chết đấy! Ta căm hận tất cả những kẻ mạnh hơn ta.” Nhìn gương mặt lo lắng đến tái nhợt của nàng, Vân Tức cười lạnh lùng và nói với giọng điệu tàn ác, “Thế nhưng, ta đã mượn tay cô để giết cô ta – Ngay từ đầu cô ta đã đề phòng ta, là vì nhìn thấy cái ‘ác’ trong con người ta, nhưng với cô thì không.”
Dưới đáy nước xanh u ám, từng lời của Vân Tức nói như mũi kiếm sắc nhọn đâm vào tim đau nhói.
Cả đời nàng chưa bao giờ nghe đến điều gì tàn khốc như thế.
Thần Triệt đứng lặng người, ngẩng đầu nhìn Vân Tức, ánh mắt biến đổi trong chốc lát. Từ kinh hoàng, mất lòng tin, bi thương, dần dần chuyển thành căm phẫn, cánh tay màu đỏ như máu từ từ hạ xuống, nắm lấy thanh Bạch Cốt.
“Ông lừa tôi! Ông lừa tôi!” Dường như đã bị dồn ép đến cùng cực, Thần Triệt gào khóc, bất chấp tất cả cầm Bạch Cốt lao đến, “Tôi hận ông!”
Thần Triệt không thể ngờ rằng, sức mạnh của nàng đã vô cùng lợi hại. Trong giờ khắc vung kiếm lên, nàng đã không còn là nàng ngày trước. MỖi nhịp chuyển động của thanh kiếm đều nhanh như sấm sét, mạnh như vũ bão, trong chớp mắt đã xuyên qua ngực Vân Tức, khiến vị Tế Tư của Bái Nguyệt giáo bị dính chặt lên trần căn ngục. Tấm trần kiên cố bằng đá lưu ly bỗng chốc xuất hiện vô số vết nứt dài, trông tựa như một đóa Mạn Châu Sa nở rộ – Sức mạnh thanh kiếm thậm chí có thể xuyên qua cánh cửa mật của chốn U Ngục!
Mọi căm phẫn của Thần Triệt như được kết tụ trong nhát kiếm đó.
Chết người rồi! Có phải nàng đã giết chết Vân Tức đại nhân? Thần Triệt lảo đảo lùi bước, hoảng sợ nhìn lên phía người đàn ông mặc áo trắng ở trên trần nhà. Mắt nàng giờ đây không còn trong veo như thuở nào nữa, mà thay vào đó là sự hoảng loạn, kinh sợ, trong phút chốc nàng không biết phải làm gì nữa.
Thế nhưng, ông ta vẫn mở mắt nhìn nàng, mỉm cười.
Đã phải chịu cảnh cô độc vì không có đối thủ trong cả trăm năm qua, sinh mạng của Vân Tức đạii nhân đâu có dễ dàng kết thúc như thế. Khi gặp Trầm Anh dưới đáy hồ này, ông đã vui mừng biết bao khi được gặp một người có sức mạnh hơn mình! Cũng giống như sư phụ Phong Nha đã chết dưới tay Hoắc Ân ở Đại
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
