watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 07:00 - 18/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 2176 Lượt

vội cao hứng”. Kim Lão Cúc cảnh cáo: “Không thể đả thảo kinh xà”.

“Đừng sợ!”. Đại vương ăn cát nói: “Bây giờ mà địch đến bọn ta cũng đâu có sợ”.

Bọn họ hành động không hơi không tiếng.

Khí trời tốt lắm.

Dòng nước chảy rất xiết.

Hành động của bọn họ cũng rất im ắng.

Mau, mà lặng lẽ.

Lẹ, mà lanh lợi.

Lẳng lặng lẻn đến Khốn Long hạp.

Trên mỏm núi bầu trời gần như không có mây, trải một màu lam nhạt.

Giữa hai bờ đá có cột một cây cầu treo.

— Bọn họ muốn nương vào cây cầu treo đó để sang bờ đá bên kia.

Ván cầu rêu đóng loang lổ, dây thừng buông thõng mình, gió mạnh phất qua, lắc lư không ngừng.

Nhưng đó là con đường duy nhất thông qua bờ bên kia.

Mọi người không còn chọn lựa nào khác.

Kim Lão Cúc mở đường, là người đầu tiên đi lên cây cầu treo, Đại vương ăn cát theo sát đằng sau.

Mười một môn hạ của Đại vương ăn cát đi trước, sau đó là Tiểu thư thư và Tiêu Hồn cô nương, rồi đến Lương Trà và Lương Thủy, áp hậu là Lương Thương Trung và Hiệu úy miệng méo.

Mọi người rón rén cất bước, cầu treo đong đưa không ngưng, tim họ cũng treo thót giữa không trung, cơ hồ muốn bay tọt ra khỏi miệng. Dòng nước xoáy cuồn cuộn đổ xô dưới cầu, thu nhỏ trong tầm mắt họ không khác gì từ một con rồng giãy dụa co quắp đang biến thành một con rít to rên rỉ vặn mình.

Từ bên trên nhìn xuống, ai mà không hoảng hốt, ai mà không thất kinh?

Trời xanh sao lại tạo thành một con sông lớn thống khổ đến thế?

Lương Thương Trung từ trên cao ngó xuống một hồi, không khỏi hoa mắt.

Tiểu thư thư và Tiêu Hồn dìu nhau đi, mỗi một bước như sấm rung sét giật sát bên mình, người treo giữa trời, bé xíu đến như không còn tồn tại nữa.

Không chỉ là đáng thương, mà là đáng thương rồi lại đáng sợ.

Gã nhìn đến hoa mắt, vội quay đi ngó hai sợi dây thừng to bự nằm hai bên để vịn tay.

Đột nhiên dây thừng rung chuyển.

Tiếp đó lại chấn động thêm lần nữa.

Không còn là hoa mắt nữa.

Lương Thương Trung thét lên một tiếng tan nát ruột gan.

“Có người chặt dây!”.

Tiếp đó, dây thừng bên trái lại rung lên kịch liệt.

Bọn họ có thể nghe được tiếng cây cầu cọt kẹt dao động.

“Trời! Mau! Phái người đi ngăn chặn đi…”.

Nhưng đâu có kịp.

Bọn họ đang ở giữa cầu.

Bờ bên kia có người đang cắt dây.

Dây thừng mà bị cắt đứt, mạng người coi như cũng bị cắt đứt giữa trời. Tính mạng của họ như cá lớn cá bé rơi trên thớt.

“Mau nghĩ cách đi!”. Lương Thương Trung tức tối ngó Kim Lão Cúc và Đại vương ăn cát rống lên: “Rớt xuống là tiêu!”.

Y từng kêu Kim Lão Cúc qua cầu trước để chiếm cứ vị trí an toàn, muốn bọn Đại vương ăn cát đoạn hậu, nhưng họ không đồng ý, vì phân tán binh lực thì dại quá, chi bằng tập trung binh lực, mau chóng qua cầu!

Cả Hiệu úy miệng méo cũng la: “Phải qua, mọi người nhất tề xông qua”.

Kim Lão Cúc còn trả một câu: “Hay ngươi xông qua trước đi, hoặc thủ đằng sau cho vững”.

Hiệu úy miệng méo đâu có muốn thủ.

Vì gã sợ.

Gã không phải sợ có người đến tập kích.

Đánh đấm gã đã quen thành thói rồi.

Đối thủ mạnh tới cỡ nào đi nữa cũng không thể làm cho gã sợ.

Cái gã sợ là con sông kia.

Gã sợ nước.

Bởi gã không biết bơi!
Người không biết bơi mà gặp dòng nước dữ thì luôn hy vọng bên cạnh có nhiều người, chẳng cần biết mấy người kia có biết bơi hay không, dù gì đi nữa cũng đỡ hơn một thân một mình.

Con người ai nấy cũng có cái bụng đó.

Cái bụng ai nấy cũng theo cái lý đó.

Cho dù là cao thủ cũng vậy.

— Vì cho dù là cao thủ, rớt xuống sông e làm sao mà bằng một con cá cho được, huống hồ gã còn là một cao thủ không biết bơi!

Lương Thương Trung tức hận Kim Lão Cúc, Đại vương ăn cát và Hiệu úy miệng méo không chịu thận trọng xét đoán, không cho ai đi trước dò đường, cũng không để ai bảo vệ đường lui.

Bây giờ mặt trước hiển nhiên có kẻ chặt dây. Đường lui đâu còn kịp chứ, huống hồ cũng không biết bên đó có địch nhân mai phục không.

Tiêu Hồn cô nương và Tiểu thư thư bắt đầu ré lên.

Câu cầy treo không ngừng kèn kẹt rồn rột nhún nhảy, ỉ ôi, đu đưa, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp vì không gánh chở nổi chúng nhân.

Bên dưới là sông lớn.

Rơi xuống đó, nếu không biết bơi, sợ cả thi thể cũng chẳng tìm ra được.

Đại vương ăn cát một mặt dốc hết sức giữ thăng bằng, một mặt ngó Kim Lão Cúc la làng: “Nghĩ cách đi, mau…”.

Kim Lão Cúc toàn thân đong đưa như một đóa hoa cúc dập dờn theo gió, cũng đang khản giọng thét: “Không còn cách nào hết! Nhảy xuống đi, bọn ta cùng bơi qua bờ bên kia! Rớt xuống mà không chết, các ngươi bảo vệ Tiêu Hồn, bọn ta liều mạng với chúng!”.

Đại vương ăn cát mặt đỏ lựng, song thủ gắng gượng nắm chặt sợi dây thừng gần đứt, cật lực quát: “Ta… ta… ta không biết bơi!”.

“Cái gì!”. Lương Thương Trung nghe vậy chẳng khác nào bị sét đánh trúng đầu, hét lên: “Ngươi không biết bơi!?”.

Kim Lão Cúc lâm nguy vẫn giữ bình tĩnh, nói với Lương Thương Trung: “Vậy ta chiếu cố cho Tiêu Hồn, ngươi bảo vệ Đại vương ăn cát!”.

“Ta!?”. Lương Thương Trung cũng rống cổ một câu: “Gặp quỷ ta mới biết bơi đó!”.

Kim Lão Cúc nghe vậy cũng chỉ còn nước lẩm bẩm: “Đúng là sắp gặp quỷ rồi!”.

Sau đó gã quay sang Hiệu úy miệng méo: “Vậy chỉ còn nước trông cậy vào ngươi thôi”.

Hiệu úy miệng méo đang nghiêng nghiêng ngả ngả lúc đằng đông khi đằng tây theo cây cầu treo lắc lư, mặt mày tái mét không còn một hột máu, cơ hồ muốn ói mửa.

Lương Thương Trung gần như nhảy dựng lên (nhưng gã lại nhảy không nổi): “Ngươi cũng không biết bơi!?”.

“Ta đã nói mấy lần là ta không biết bơi mà!”. Hiệu úy miệng méo hơi thở hì hì hục hục còn nguy cấp hơn cả sợi dây thừng sắp đứt này: “Ta còn sợ cao nữa…”.

Đang đong đưa kịch liệt, Kim Lão Cúc giống như một đóa hoa gầy gò đơn côi, gã không dám tin vào tai mình, lớn tiếng hỏi Đại vương ăn cát: “Ngươi chớ có nói thủ hạ của ngươi chẳng ai biết…!?”.

Giọng nói của Đại vương ăn cát như nuốt một đống cát vào miệng, cười khổ não đến mức không còn giống như đang cười, mà có vẻ đang khóc: “Bọn họ toàn là vịt khô, cả cánh để bay cũng chẳng có…”.

Cục diện hiện giờ là:

Ai ai cũng đang trên cầu.

Cầu treo giữa trời.

Cầu sắp đứt.

Bên dưới là dòng sông lớn hiểm ác.

Người trên cầu chẳng ai biết bơi.

Đó là một cục diện hết sức xấu.

Địch nhân lại đã có bố trận dưới sông.

Bọn họ vô vọng rồi.

Cái làm cho bọn họ tuyệt vọng, phẫn hận nhất là:

Bọn họ không phải chết trong chiến đấu.

Mà là chết dưới nước.

Chết đuối.

Không phải là chết trận.

— Nếu chẳng phải có một kiếm thủ miệng ngậm một đóa hoa kịp thời xuất hiện mà nói…

Thình lình hết lắc lư chấn động.

Cầu đã ngã nghiêng, chặt nữa là phải đổ sụp.

Bây giờ lại vẫn có thể lồm cồm bò tới trước, chỉ phải dùng tay nắm chặt dây thừng hư hao thôi.

Bờ bên kia có người đang vẫy tay.

Thần sắc y lạnh lùng.

Nhãn thần y u uất, khoé môi ngậm một đóa hoa.

Tay y cầm kiếm.

Mũi kiếm vấy máu.

Sắc mặt y trắng nhợt, một vệt máu dần dần loang rộng trước ngực.

Hiển nhiên Tuyệt đại đơn kiêu đã trải qua một trận kịch chiến, giết hết bọn chặt dây, khống chế đầu cầu, nhưng cũng thụ thương không nhẹ.

May là y đã đến.

Y đợi bọn họ “bò” đến đầu cầu, chờ người đầu tiên lên đến nơi liền nói một câu: “Bọn mai phục bờ bên kia đã chuẩn bị chặt dây, bị ta mần thịt hết cả đám trước, rồi bơi sang bên này, suýt nữa thì không kịp”.

Sau đó y dặn: “Sau này ai không biết bơi thì đừng có bày đặt qua cầu nước xiết”.

Lương Thương Trung thấy còn chưa đủ, bồi thêm một câu: “Ai đau bao tử thì không cho ăn cơm phải không?”.

“Đúng”. Tuyệt đại đơn kiêu đồng ý, vạt áo y lại thấm đẫm thêm chút máu tươi: “Kêu y đi uống sữa là tốt rồi”.
Vượt Khổ Qua giang rồi, tất phải đi tới Đồ Quỷ ốc.

Đồ Quỷ ốc có một địa vực rộng lớn, sáu trăm năm nay, rừng cây, đồng dã, ao đầm, làng thôn, núi non, sông suối ở đó luôn luôn có chuyện lạ kỳ đồn đại tràn lan, thường hay gặp yêu quỷ quấy phá, nghe nói là nơi ma quái tụ tập. Dải đất đó do thế lực của “Hạ tam lạm” Hà gia, “Cô nương miếu” La thị, “Hoàng đế điện” hai họ Xá và Cam chia nhau thao túng. (“Hạ tam lạm”, tức ba hạng hèn kém nhất, có nghĩa là bọn người tham lam quá độ, lạm dụng hình phạt, thô bỉ đáng ghét nhất). Bốn nhà đó phần nhiều thông đồng ăn ý với nhau, hễ là thân hữu của bất kỳ dòng họ nào trong số, người ta hầu như không dám động thủ đả thương, tránh kết oán mà dính đến đủ mặt thù địch hung tàn.

Đến trước phạm vi thế lực của “Đồ Quỷ ốc”, Kim Lão Cúc đề ra một ý kiến.

Cũng là một kiến nghị.

Gã xung phong:

“Để ta đi thuyết phục đám huynh đệ của ‘Đồ Quỷ ốc’ đừng phù trợ kẻ xấu,

Trang: [<] 1, 7, 8, [9] ,10 ,11 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT