watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 17:17 - 20/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 5997 Lượt

ngắn, và ba người ngồi trên đó vẫn không động đậy.

Dị Cư Hồ vừa rồi đã dùng đến chín thành công lực đánh bay mái khoang, vậy mà dưới chưởng phong mạnh mẽ thế kia, ba người trong khoang vẫn an nhiên vô sự, đủ biết ắt là kình địch.

Dị Cư Hồ mỉm cười chú mắt nhìn, chỉ thấy người ngồi giữa là một lão hòa thượng Thiên Trúc gầy quắt queo và mặt đầy nếp nhăn, chẳng rõ tuổi tác bao nhiêu, hai bên cũng là hai tăng nhân tuổi chừng lục tuần. Ba người đều chắp tay trước ngực, hai mắt khép hờ, như không hề hay biết sự việc đang xảy ra trước mắt.

Dị Cư Hồ nhìn một hồi lâu, cũng cảm thấy đối phương cao thâm khôn lường, quay phắt lại, lão chộp vai người kia quát:

- Các người là ai?

Người kia toan tránh nhưng không kịp, vội vùng mạnh định thoát ra, Dị Cư Hồ bóp mạnh, xương vai y kêu răng rắc, đau đến mặt mày tái nhợt, song vẫn toét miệng mắn

mắng:

- Tôn giá sắp chết đến nơi rồi, còn hung hăng làm gì?

Dị Cư Hồ buông tiếng cười khẩy, vung tay toan ném đối phương xuống xông, nhưng vừa mới nhấc người đó lên, chợt thấy hai tăng nhân ngồi hai bên mở bừng mắt, ánh mắt hết sức kỳ dị.

Dị Cư Hồ biết nhiều hiểu rộng, vừa thấy ánh mắt liền lập tức rúng động cõi lòng.

Võ công hai tăng nhân ấy rất giống Mật Đạt Thần Công của Hoàng Giáo ngoài Tây Tạng, ánh mắt thoáng hiện màu vàng, đủ biết võ công và bối phận của họ trong Hoàng Giáo nhất định rất cao.

Nghĩ vậy, Dị Cư Hồ bất giác chùng tay, chỉ thấy lão hòa thượng ngồi giữa chầm chậm đưa tay lên, khoát sang hai bên, hai tăng nhân liền nhắm mắt lại.

Lão hòa thượng rề rà nói:

- Dị thí chủ muốn mượn thuyền thì hà tất đả thương người làm gì? Xin hãy qua sông mau, bọn lão tăng còn phải đi tiếp nữa.

Dị Cư Hồ đã thừa cơ nhìn kỹ ba tăng nhân ấy, chỉ thấy áo ca sa của họ quả là màu vàng, song bởi quá cũ kỹ, nhất là chiếc áo của lão tăng ngồi giữa, đã ngả sang màu xám trắng.

Dị Cư Hồ khẳng định họ là tăng nhân của Hoàng Giáo, nhất thời cũng chẳng dám vọng động, bởi vì võ công thế truyền của Hoàng Giáo rất kỳ dị, trái ngược với lẽ thường về võ học.

Nhưng Dị Cư Hồ hết sức lấy làm lạ, bởi tăng chúng Hoàng Giáo xưa nay chỉ ở trong mấy tự viện ngoài Tây Tạng và Thiên Trúc, không bao giờ ra ngoài. Trông tuổi tác ba người, hẳn là địa vị rất cao trong giáo, chẳng rõ họ vào Trung Nguyên có việc gì?

Nghe lão hòa thượng đã đồng ý cho mượn thuyền, Dị Cư Hồ cũng thừa gió quay mũi, lạnh lùng nói:

- Đại sư đã đồng ý cho mượn thuyền, vậy thì tại hạ cũng không dám quá đáng.

Nói đoạn lão buông người kia ra, vẫn theo dây thừng đi vào bờ, sau đó kéo thuyền vào, cho xe ngựa chạy lên, nhổ neo, quay buồm cho thuyền chạy sang bờ bên kia.

Dị Cư Hồ đứng cạnh xe, đề phòng ba tăng nhân bất thần ra tay tấn công, thuyền đi khá nhanh, lát sau đã ra đến gần giữa sông, bỗng nghe lão hòa thượng ngồi giữa chậm rãi hỏi:

- Dị thí chủ, chưởng phong khi nãy của thí chủ thoảng có mùi tanh, phải chăng là người trong Ma Giáo? Chẳng hay Quách lão ma chủ hiện nay thiên cư đến đâu vậy?

Dị Cư Hồ giật nảy mình, Quách lão ma chủ chính là tổ sư chưởng giáo sau khi hai ma giáo nam bắc hợp nhất, và cũng là nhạc phụ của Dị Cư Hồ, nhưng đã chết dưới tay Dị Cư Hồ từ mười bảy, mười tám năm về trước, cái tên Quách lão ma chủ đã từ lâu không còn ai đề cập đến nữa.

Sau một thoáng kinh ngạc, Dị Cư Hồ nói:

- Chẳng hay đại sư hỏi thăm ông ấy chi vậy?

- Khi xưa lão tăng có duyên gặp gỡ với Quách lão ma chủ một lần, phen này vào Trung Nguyên cũng chính là để tìm ông ấy, nhưng hỏi thăm các nơi, không một ai hay biết ông ấy hiện cư ngụ tại đâu.

Dị Cư Hồ nghe vậy rất lấy làm đắc ý, bởi việc lão làm phản lại Ma Giáo năm xưa và giết sạch cao thủ trong giáo kể cả vợ và nhạc phụ, giới võ lâm có thể nói là chẳng ai là không biết, chứng tỏ đó là mọi người trong võ lâm đều khiếp sợ mình, bèn cười phá lên nói:

- Đại sư muốn tìm Quách lão ma chủ, từ đây đi về hướng đông chừng ba trăm dặm, có một huyện tên là Phong Đô, đại sư đến đó hỏi là biết ngay.

Lão hòa thượng đâu biết Phong Đô tức là âm ty địa ngục, lại gật đầu nói:

- Đa tạ thí chủ đã chỉ điểm cho.

Trong khi ấy thuyền đã cập bến. Dị Cư Hồ cho xe lên bờ, quay đầu nhìn lại chiếc thuyền, lòng hết sức nghi hoặc, mãi đến khi thuyền mất dạng mới quay đầu lại, nghĩ lúc mình còn trong Ma Giáo, chưa hề nghe nói tăng chúng Hoàng Giáo từng có qua lại với Ma Giáo, ba tăng nhân kia đi lại trong Trung Nguyên, một ngày nào đó cũng sẽ biết cả nhà Quách lão ma chủ đã thảm tử, nếu họ đứng ra báo phục thì thật là cường địch.

Vừa nghĩ vừa đánh xe đi, tiếp đến lại nghĩ võ công của mình đã cao đến mức thiên hạ vô địch, hơn nữa còn có vài người mình lợi dụng được, thật chẳng việc gì phải sợ võ công của Hoàng Giáo. Thế là lão cảm thấy yên lòng.

Vào lúc chiều tối, xe đã đến một con đường rất rộng và thẳng tắp. Tứ Xuyên đường xá rất gập ghềnh, rất ít có đại lộ, vậy mà con đường này lại trải toàn đá nhỏ, mặt đường hết sức bằng phẳng, và hai bên đường cây to nối tiếp nhau, nhìn qua cũng biết con đường này là do người nào đó dày công xây đắp.

Vừa đến con đường ấy, xe ngựa càng chạy nhanh hơn, nhưng chưa bao lâu bỗng nghe “vù, vù” hai tiếng, một chiếc lưới to từ trên không thả xuống, cản hết cả con đường.

Dị Cư Hồ vội ghìm cương dừng xe lại, định thần nhìn kỹ, thì ra chiếc lưới ấy đan bằng dây thép và treo đầy gai sắc bén nhọn. Đồng thời cũng có sáu bảy người trên cây hai bên đường, cùng hiện thân quát hỏi:

- Trên xe là ai?

Dị Cư Hồ vừa bực tức lại vừa buồn cười, đưa mắt nhìn mấy người trên cây, thấy họ tuổi đều chưa quá ba mươi và oai phong lẫm liệt, có hai thiếu niên tuổi chừng mười bảy, mười tám, toàn thân võ phục đứng trên ngọn cây, chứng tỏ khinh công khá là cao siêu.

Dị Cư Hồ tuy chưa từng thấy nhà họ Thương bao giờ, song ước tính lộ trình thì đây hẳn là con đường dẫn đến Thương Gia Bình, bèn buông tiếng cười khẩy, cho xe tiến tới và nói:

- Có thiện ý đến viếng, cớ sao lại ác ý ngăn cản?

Hai thiếu niên võ phục cao giọng nói:

- Tôn giá đến viếng ai?

Dị Cư Hồ đến gần, đã trông rõ hai thiếu niên ấy hết sức anh tuấn, bên lưng mỗi người đều có đeo một ngọn chùy đồng tám ngạnh.

Nhà họ Thương gia truyền hai môn tuyệt kỹ, chính là Toàn Phong Chùy Pháp và Kỳ Môn Điểm Huyệt Pháp, hai thiếu niên tuổi còn trẻ như vậy, ít nhất cũng cách ba đời với Bạch Đầu Ông Thương Hào, mình cũng chẳng bận tâm đến chúng, bèn lạnh lùng nói:

- Lão phu cần gặp Bạch Đầu Ông Thương Hào.

Hai thiếu niên lập tức nói:

- Gia gia chúng tôi không tiếp khách.

Dị Cư Hồ cười:

- Kẻ khác thì ông ấy có thể không tiếp, nhưng còn lão phu thì bắt buộc phải tiếp.

Hai thiếu niên này chính là cháu của Bạch Đầu Ông Thương Hào, trong Thương Gia Bình, người nào cũng biết võ công, nhưng cao thấp chênh lệch nhau rất xa, hai anh em này, một tên là Thương Chấn, còn người kia là Thương Phát, là kẻ xuất sắc nhất trong hàng con cháu đời thứ ba, và được Bạch Đầu Ông thương yêu nhất. Do đó, đã học được nửa phần về ba mươi sáu chiêu Toàn Phong Chùy Pháp, hơn cả một số con cháu đời thứ hai.

Bạch Đầu Ông Thương Hào đương nhiên võ công đã cao đến tột bậc, nhưng ông không muốn tranh cường hiếu thắng với giới võ lâm, chỉ sống bình yên trong khoảng trời đất Thương Gia Bình của mình, và cũng nghiêm cấm con cháu môn hạ ra ngoài, nên Thương Chấn và Thương Phát không hề biết Dị Cư Hồ là một nhân vật như thế nào.

Nên khi nghe đối phương buông lời ngông cuồng, tuổi trẻ không khỏi hiếu thắng, hai người liền buông tiếng cười khẩy nói:

- Gia gia đã bảo, bất kỳ ai cũng không tiếp.

Dị Cư Hồ phì cười:

- Vậy thì lão phu đành phải làm một người khách bắt buộc thôi.

Dị Cư Hồ vừa dứt lời, những người trên cây lập tức lao xao, có kẻ lớn tiếng quát:

- Lão là cái thá gì mà dám xấc láo trước Thương Gia Bình hả?

Có kẻ buột miệng nói:

- Cứ để mặc lão ta, để xem lão đi qua bằng cách nào?

Dị Cư Hồ không thèm đấu khẩu với họ, chỉ nhếch môi cười, chiếc lưới thép đã cản hết lối đi, quả không thể nào đánh xe qua được, nhưng với võ công của Dị Cư Hồ, nếu muốn phi thân qua lưới thép thì thật hết sức dễ dàng, chờ cho bọn người trên cây im lặng, lão vén rèm xe nói:

- Phu nhân, trước mặt có lưới cản đường, xe không qua được, cũng may là đã gần đến nơi, chúng ta hãy xuống đi bộ, vừa đi vừa ngắm cảnh cũng là một điều thú vị.

Đào Lâm cõi lòng đờ đẫn, Dị Cư Hồ bảo sao nghe vậy, hoàn toàn không phản đối, nghe nói chỉ gật đầu. Dị Cư Hồ bèn dìu nàng bước xuống xe.

Bọn người trên cây vừa trông thấy Đào Lâm, lại xôn xao lên, có người nói:

- Lão già này có vợ trẻ thế kia, nhất định không phải là người tốt, anh em đừng để cho lão qua khỏi đây.

Hai thiếu niên Thương Chấn vào Thương Phát nói:

- Lẽ đương nhiên, gia gia đã dặn bảo là bất kỳ ai cũng không được vượt qua đây một bước, mặc lão ta có phải là người tốt hay không cũng chẳng thể để lão qua khỏi đây được.

Trong lúc họ nói chuyện, Dị Cư Hồ đã dắt Đào Lâm tiến tới mấy bước, nhìn kỹ chiếc lưới cao khoảng ba trượng và rộng năm trượng, giăng trên hai ngọn cây to, vượt qua

Trang: [<] 1, 29, 30, [31] ,32,33 ,80 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT