![]() |
BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone ![]() |
chồng Đào Tử Vân đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ kinh hãi nói:
- Ngươi đã gặp Tát Thị Tam Ma ư?
Đào Lâm cười chua chát:
- Tát Thị Tam Ma có gì là đáng kể?
Đào Tử Vân nghiêm mặt:
- Sao ngươi lại nói vậy? Ba người đó võ công hết sức quái dị, ngay cả hai ta mà gặp họ cũng chưa chắc có thể thủ thắng.
- Họ so với Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ thì sao?
Hai vợ chồng vốn cũng thuộc loại bậc nhất võ lâm, song nghe đến tên Ngân Lệnh Huyết Chưởng cũng không khỏi sửng sốt.
Hồi lâu Tam Thủ Quan Âm Trần Trân mới nắm tay Đào Lâm nói:
- Lâm nhi, chả lẽ con đã gặp lão đại ma đầu ấy rồi ư?
Đào Lâm nghĩ lại cảnh ngộ của mình, bèn vô vàn đau xót, bất giác nước mắt tuôn xối xả.
Trần Trân lại vội ôm con vào lòng nói:
- Lâm nhi, đừng khóc nữa, mẹ biết con đã gặp nhiều khuất tất, nhưng nay hai mẹ con ta đã cận kề bên nhau rồi, con còn sợ gì nữa?
Đào Lâm nghẹn ngào:
- Mẹ, con… con…
- Chả lẽ con đã gặp lão đại ma đầu Dị Cư Hồ hay sao? Mà dù có gặp thì bây giờ cũng đã thoát hiểm rồi, đừng sợ nữa.
Trong lòng người mẹ bao giờ cũng nghĩ con mình còn bé bỏng, nên Trần Trân tưởng là Đào Lâm hãy còn sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng lúc gặp Dị Cư Hồ, nên mới khóc như vậy.
Đào Lâm ngưng khóc, xót xa nói:
- Lâm nhi chẳng những đã gặp Dị Cư Hồ mà còn bị lão cưỡng bức trở thành… vợ lão rồi.
Đào Tử Vân và Trần Trân bàng hoàng thất sắc, cùng đứng phắt dậy nói:
- Con nói sao?
Lúc này tuy giông gió đã qua đi, nhưng gió vẫn còn khá mạnh, hai người vừa đứng lên đã bị cát vàng ập đầy mình, nhưng họ chưa kịp gạn hỏi, Đào Lâm đã òa lên khóc và hét:
- Đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa mà!
Rồi bỗng dưng nàng đứng phắt dậy bỏ chạy, Đào Tử Vân vội quát:
- Lâm nhi, đứng lại!
Tam Thủ Quan Âm vung tay, ngón giữa búng nhẹ, một hạt Thiết Liên Tử bay vụt ra, trúng ngay huyệt Uy Trung nơi khuỷu chân Đào Lâm, nàng liền ngã lăn ra đất.
Đào Tử Vân lướt tới, đứng cản trước mặt, dằn mạnh từng tiếng nói:
- Lâm nhi, bất luận xảy ra việc gì thì con vẫn là con gái của cha mẹ, có điều gì không thể nói ra mà phải lẩn tránh cha mẹ chứ?
Đào Lâm nước mắt rơi xối xả nói:
- Con đã nói rồi, chỉ vậy thôi!
- Sau đó con đã bỏ trốn phải không?
Đào Lâm gật đầu, Đào Tử Vân lại hỏi:
- Dị Cư Hồ có đuổi theo không?
- Con định đến Ngân Hoa Cốc, có lẽ lão không ngờ đến, hẳn không đuổi theo đâu.
Trần Trân kinh ngạc:
- Con còn đến Ngân Hoa Cốc làm gì, để nạp mạng hả?
Đào Lâm thở dài não ruột:
- Con đến đó để cứu một người.
Vợ chồng Đào Tử Vân dĩ nhiên biết Ngân Hoa Cốc là nơi cư trú của Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ, vậy mà Đào Lâm lại đòi đến đó mạo hiểm cứu người, hai người biết ngay đó là điều không đơn giản, đồng thanh hỏi:
- Cứu ai vậy?
Đào Lâm im lặng hồi lâu mới đáp:
- Người ấy cha mẹ cũng quen biết, chính là Lý Thuần Như, thứ nam của Lý Viễn.
Đào Tử Vân đăm đắm nhìn con gái hỏi:
- Con đã quen với y ra sao?
Đào Lâm nghe cha nói, lại nhớ đến những hình ảnh quen nhau với Lý Thuần Như, tuy đã lâu nhưng vẫn như vừa xảy ra hôm qua. Nàng buông tiếng thở dài, không nói gì cả.
Đào Tử Vân thấy giông gió đã gần lắng dịu, không gạn hỏi nữa, chỉ nói:
- Lâm nhi, cha mẹ đang cần đến một nơi, có lẽ sẽ đi ngang qua Ngân Hoa Cốc, con hãy cùng đi nhé.
- Dạ vâng!
Thế là bà người cùng lên đường, tâm trạng mỗi người một khác nên đâm ra thảy đều im lặng. Đi suốt ba ngày đêm mới ra khỏi vùng sa mạc.
Vừa đặt chân lên mặt đất, ba người đều bất giác thở phào. Đi tiếp không bao lâu thì đến nơi thành hôn giữa Đào Lâm với Dị Cư Hồ, chữ “Song Hỉ” to tướng vẫn còn trên tảng đá kia.
Đào Lâm vội vã bước qua, không hề nhìn ngó đến. Hai vợ chồng Đào Tử Vân đưa mắt nhìn nhau, hiểu ngay hẳn là có nguyên nhân trọng đại. Trong mấy ngày qua, hai người đã nhận thấy con gái mình đã khác hẳn trước kia, hệt như đã biến thành một người khác.
Tam Thủ Quan Âm Trần Trân nhanh bước đuổi theo, song chưa đuổi kịp Đào Lâm, bỗng nghe phía sau vang lên tiếng huýt dài ghê rợn, hệt như tiếng cú kêu.
Tiếng huýt vọng đến đứt quảng, ít ra cũng ở ngoài xa năm dặm, tức là từ trong sa mạc vọng đến.
Vợ chồng Đào Tử Vân vừa nghe tiếng huýt
gió, liền cùng kêu “ồ” lên một tiếng.
Trần Trân hối hả nói:
- Tử Vân, chúng ta mau đến xem thử.
Đào Lâm đi trước, vừa nghe mẫu thân nói vậy, liền kinh ngạc nói:
- Mẹ, hai người còn định quay về sa mạc ư?
Trần Trân gật đầu:
- Phải!
Đào Lâm chau mày:
- Đã gần đến Ngân Hoa Cốc rồi, con không quay lại đâu.
Trần Trân xịu mặt buồn bả:
- Con vừa mới gặp lại cha mẹ, chả lẽ chẳng chút lưu luyến hay sao?
Đào Lâm mắt rướm lệ đáp:
- Mẹ, đó không thể trách con được, trong lòng cha và mẹ thật ra đã ẩn chứa một đại sự gì chưa cho con biết?
Đào Tử Vân và Trần Trân thoáng biến sắc. Đào Tử Vân gật đầu nói:
- Con nói rất đúng, trong lòng cha và mẹ quả có một việc vô cùng trọng đại chưa cho con biết, nhưng việc này rất dông dài, con hãy đi theo cha mẹ quay về sa mạc gặp người đã huýt gió gọi chúng ta là sẽ hiểu rõ ngay.
Đào Lâm bởi mấy hôm nay đi cùng song thân, hể mỗi lần hỏi hai người đi đâu, hai người đều ỡm ờ, nên nàng mới khẳng định là trong lòng họ có đại sự gì đó không chịu cho mình biết.
Vốn ra, Đào Lâm lúc này đối với bất kỳ đại sự gì thảy đều không cảm thấy hứng thú, chỉ mong sớm đến được Ngân Hoa Cốc tìm gặp Lý Thuần Như, rồi sau đó sẽ phiêu lưu khắp chân trời góc biển cho đến trọn đời.
Do đó, tuy nàng hỏi vậy nhưng không cần đến câu trả lời, giờ thấy phụ thân vẻ mặt quá trịnh trọng, cũng không khỏi động tâm nói:
- Cha, tại sao người đó không đến đây gặp chúng ta?
Đào Tử Vân giọng nghiêm nặng:
- Nghe tiếng huýt, dường như y đã gặp cường địch.
Đào Lâm ngạc nhiên:
- Người đó là ai vậy?
Đào Tử Vân vừa định đáp, tiếng huýt bỗng trở nên hết sức lảnh lót.
Trần Trân vội nói:
- Đã khẩn cấp lắm rồi, ta đi mau!
Đào Tử Vân liền đưa tay xuống lưng “choang” một tiếng, đã tuốt Hắc Bạch Kiếm ra cầm tay, rồi cùng Trần Trân tung mình phóng đi về phía sa mạc, thoáng chốc đã vượt đi rất xa.
Đào Lâm thừ ra tại chỗ, nhất thời không biết có nên đi theo hay không, bỗng nghe Đào Tử Vân nói:
- Lâm nhi, hãy… chạy mau… chạy mau đi!
Lúc này hai vợ chồng Đào Tử Vân đã cách rất xa, không thấy được hai người đang làm gì, chứng tỏ tiếng nói của Đào Tử Vân là do nội lực dồn ra, nhưng vẫn hết sức rõ ràng.
Đào Lâm vốn rất phân vân, nhưng nghe phụ thân bỗng bảo mình chạy mau trong khi mới vừa rồi còn bảo mình đi theo, nàng hết sức lấy làm lạ, bèn lớn tiếng hỏi:
- Cha, tại sao lại bảo con bỏ chạy hả?
Hồi lâu, mới lại nghe tiếng Đào Tử Vân vọng đến:
- Lâm nhi… chạy mau…
Đào Lâm nghe tiếng nói ít ra cũng ở xa ngoài ba dặm, lòng càng thêm kinh ngạc, chả lẽ đã xảy ra biến cố gì rồi sao?
Nàng chợt nghĩ đến ơn sanh thành dưỡng dục của song thân, nhận thấy sự phân vân vừa rồi của mình thật là bỉ ổi, nên bèn không do dự nữa, tung mình phóng đi ngay.
Võ công nàng vốn chẳng kém cõi, trong khi nóng lòng phóng đi càng nhanh khôn tả, thoáng chốc đã tiến vào sa mạc, gió cát cuồn cuộn. Nàng phóng đi trong sa mạc chừng hơn dặm, chẳng nghe chút tiếng động nào và cũng chẳng thấy một bóng người nào cả.
Đào Lâm vô cùng thắc mắc, lớn tiếng gọi:
- Cha ơi, mẹ ơi, hai người ở đâu vậy?
Nàng vừa gọi vừa phóng đi, lại vượt qua mười mấy trượng. Đột nhiên, nàng thừ ra tại chỗ.
Máu! Trước mắt nàng hiện ra một vũng máu tươi.
Trong sa mạc vốn là một màu vàng cùng khắp, nên vũng máu tươi hiện ra hết sức rõ rệt.
Vũng máu ấy rõ ràng mới từ cơ thể con người chảy ra chưa lâu, máu sắc tươi rói và mùi tanh tưởi nặc nồng.
Đào Lâm sau một thoáng ngớ người, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng thọ thương của song thân, bất giác nghe lòng nóng như thiêu đốt. Nàng ngẩng lên nhìn, cách vũng máu không xa lại thấy có mấy đốm máu khác.
Những đốm máu ấy vươn dài tới trước. Đào Lâm vội lần theo phóng đi, được chừng nửa dặm, đã trông thấy một người nằm mọp trên mặt cát.
Đào Lâm vội đến bên cúi xuống xem xét, chỉ thấy người đó mặt vàng như nghệ, hiển nhiên đã thọ thương, nhưng không phải là song thân nàng.
Đào Lâm vội cúi sát hỏi:
- Gia phụ và gia mẫu đâu rồi?
Người đó hé mở mắt, hơi thở hào hển. Đào Lâm giờ mới thấy rõ nơi vai trái đối phương có một vết thương rất to, máu tươi chảy ròng ròng.
Đào Lâm định chữa trị cho y, song nhất thời chưa biết bắt tay từ đâu, thì đối phương bỗng gắng gượng cất lên năm tiếng huýt ba dài hai ngắn.
Đào Lâm sửng sốt lại hỏi:
- Gia phụ và gia mẫu của tôi đâu?
Người đó gắng gượng rướn người lên, thò tay vào lòng như định tìm lấy vật gì đó, song chưa kịp lấy ra thì cổ họng đã nấc lên một tiếng rồi tắt thở ngay.
Đào Lâm lặng người, nàng vốn định hỏi đối phương về tông tích song thân, nhưng trước khi chết y chẳng nói một lời, mà chỉ cất lên năm tiếng huýt, ba dài hai ngắn, đó là ý nghĩa gì?
Đào Lâm hết sức thắc mắc,
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
