![]() |
BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone ![]() |
Dị Cư Hồ mới nói:
- Phu nhân chưa từng nghe nói đến Thông Thiên Bửu Long, nhưng có nghe lời đồn đại về bảy quái nhân Ba Tư râu đỏ không?
Đào Lâm ngẩn người:
- Đương nhiên là có, nhưng đó chỉ là để dọa trẻ con thôi, chả lẽ là sự thật hay sao?
Dị Cư Hồ nghiêm túc:
- Phu nhân hãy nói thử xem.
- Hồi còn rất bé, mẹ vẫn thường kể chuyện ấy để dỗ thiếp ngủ, khi lớn lên thì không còn kể nữa. Sự tích ấy cũng chẳng rõ là hồi bao nhiêu năm trước, bỗng có bảy quái khách Ba Tư râu đỏ đến Trung Nguyên, bản thân họ chẳng có chút bản lĩnh gì, nhưng lại đòi giới võ lâm Trung Nguyên phải tôn họ làm lãnh tụ. Lúc đầu, mọi người tưởng đâu họ có thần công khôn lường gì đó, nhưng về sau mưu đồ của họ bị bại lộ, thì ra chỉ là một bọn vô tích sự, lẽ đương nhiên là đều chết tại Trung Nguyên.
- Những gì phu nhân được nghe chỉ có vậy thôi ư?
Thám Hiểm Tây Côn Lôn
Đào Lâm chau mày:
- Đương nhiên còn nhiều chuyện nực cười nữa, đó là những chuyện nói về bảy quái nhân bị giới võ lâm bỡn cợt, đâu có gì đáng nói.
Dị Cư Hồ nghiêm giọng:
- Phu nhân, năm xưa lúc ta mới học võ công cũng có nghe sự tích ấy, đương nhiên ta cũng nghĩ đó là do người hiếu sự đã bịa đặt. Nhưng lần nọ, ta đã tin đó chính là sự thật, quả đúng là từng có bảy quái nhân Ba Tư định trở thành tôn chủ võ lâm Trung Nguyên.
Đào Lâm cười:
- Sao lại có thể vậy được? Bản thân họ không biết chút võ công, sao lại có thể trở thành lãnh tụ võ lâm Trung Nguyên? Trừ phi họ là một lũ điên thôi.
- Phu nhân hãy nghe ta nói, khi xưa ta ở trong Ma Giáo, rất được Quách lão ma chủ tín nhiệm, lão ma chủ bởi tuổi già nên rất biếng xử lý giáo sự, trên thực tế chính ta mới là giáo chủ. Hôm nọ, khi sắp xếp lại thư điển trong giáo, ta đã phát hiện một quyền sách bìa da nhỏ.
Đào Lâm cảm thấy hứng thú hỏi:
- Trong sách nói gì vậy?
- Quyển sách ấy chính là nhật ký của Ma Giáo bắc phái cách nay đã hơn ba trăm năm, may nhờ chữ viết bằng máu dê, tuy lâu năm cũng chỉ trở thành màu vàng chứ chưa phai nhòa. Ta tiện tay lật ra xem, vào ngày ba tháng ba có ghi là “Hôm
“Hôm nay có bảy người Ba Tư đem biếu một mâm mã não và một mâm phỉ thúy”.
Đào Lâm nhướng mày:
- Người Ba Tư vốn đa số buôn bán châu báu, đem biếu châu báu cho Ma Giáo thì cũng đâu có gì là lạ.
Dị Cư Hồ gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng ta lại lật xem tiếp, từ ngày ba đến ngày chín đều ghi là “Bảy người Ba Tư đến bàn luận với giáo chủ” và sau cùng là “Giáo chủ đã đi cùng với bảy người Ba Tư”.
Đào Lâm bực mình:
- Vậy cũng đâu có gì là lạ?
Dị Cư Hồ cười:
- Có một việc kỳ lạ phu nhân không biết đâu.
- Việc gì?
- Vị giáo chủ Ma Giáo bắc phái đời ấy kể từ hôm ra đi đã biệt vô âm tín, và vì lẽ ấy Ma Giáo cũng rối loạn hết bảy tám năm.
- Vì sao vậy?
- Lúc bấy giờ ta cũng không biết là vì sao. Về sau, ta đã nhớ đến truyền thuyết về bảy người Ba Tư kia, nhất định là họ có thật trên đời, và quả là họ cũng muốn trở thành tôn chủ võ lâm Trung Nguyên. Đương nhiên, bản thân họ không phải vì võ công, nhưng nhất định là họ có điều kiện gì khác, nhưng có lẽ vì điều kiện của họ không thỏa đáng nên mọi người mới cho họ là điên khùng thôi.
Đào Lâm vốn thông minh, vội nói:
- Vậy thì giáo chủ đời ấy đã tin lời họ phải không?
Dị Cư Hồ gật đầu:
- Đúng vậy, trong quyển nhật ký đã ghi, vị giáo chủ ấy đã bàn luận với họ suốt năm hôm liền, nhất định đã bị họ thuyết phục.
Đào Lâm lắc đầu, bởi sự việc thật quá khó tin, nàng vẫn chưa tin lời Dị Cư Hồ, nên nói:
- Thiếp vẫn không tin, nếu như có vật gì có thể khiến kẻ được nó sẽ trở thành võ lâm chí tôn, vì sao bảy quái nhân Ba Tư kia không tự tìm lấy chứ?
- Vì sự việc đã cách quá lâu, chúng ta chẳng thể nào biết rõ tận tường được.
- Vậy thì liên quan gì đến Thông Thiên Bửu Long kia chứ?
Dị Cư Hồ cười cười:
- Mối liên quan giữa hai truyền thuyết này, khắp thiên hạ có lẽ không quá mười người được biết.
Đào Lâm nóng ruột:
- Phu quân nói mau đi!
- Phu nhân đừng nóng ruột, ta đã nhận thấy hành động của bảy người Ba Tư không phải chỉ là sự đồn đại mà quả đúng là sự thật, tất nhiên đã gợi cho ta niềm hứng thú to lớn. Sau nửa năm tìm kiếm, ta lại phát hiện vị giáo chủ ấy trước khi ra đi đã có để lại một bức thư cho giáo chúng.
- Ồ, vậy là sự thật đã rõ trắng đen rồi còn gì?
Dị Cư Hồ thở dài:
- Nếu ta mà được xem bức thư ấy tất nhiên đã rõ trắng đen rồi, nhưng đáng tiếc là bức thư ấy đã biến mất, đó chỉ là được ghi chép lại thôi. Và người ghi chép hiển nhiên cũng hết sức lưu ý đến bức thư ấy, nên đã chú thêm một giòng chữ nhỏ bên dưới là “Bức thư này liên quan đến vận mệnh của bổn giáo”.
Đào Lâm chau mày lắc đầu:
- Thiếp chẳng thấy có chút liên quan nào cả, phu quân hãy nói nghe xem!
Dị Cư Hồ mỉm cười:
- Thoạt xem dĩ nhiên là chẳng dễ nhận thấy, nhưng nghĩ kỹ lại thì chứng tỏ sự ra đi của vị giáo chủ ấy là có chuẩn bị, và còn biết chuyến đi nhất định sẽ rất lâu, cho nên đã sắp xếp sẵn mọi sự trong giáo, nhưng rốt cuộc bức thư ấy có lẽ đã bị kẻ có dã tâm trong giáo lấy mất, chưa được công khai tuyên bố nên mới khiến cho nội bộ Ma Giáo đại loạn.
Đào Lâm thoáng ngẫm nghĩ:
- Cũng có lý, phu quân nói tiếp đi!
Dị Cư Hồ nhíu mày:
- Sau đó ta đã tra xem danh tánh của các cao thủ từ giáo chủ trở xuống, phát hiện một người có chức vị rất cao và hành động hết sức phóng túng, bèn lưu ý kiểm tra mọi sự của người này. Ta phát hiện ra sau khi giáo chủ ra đi, y đã nghiễm nhiên trở thành giáo chủ, nhưng về sau lại bị giáo chúng hạ sát, giai đoạn lúc sắp chết của y được ghi chép rất tỉ mỉ, đáng chú ý nhất là những lời nói của y trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Đào Lâm vội hỏi:
- Những lời nói ấy có liên quan đến bảy quái nhân Ba Tư phải không?
Dị Cư Hồ gật đầu:
- Phu nhân quả thông minh hơn người. Trước lúc chết, người ấy hẳn là thọ thương rất trầm trọng, nên dù được ghi lại một cách thiết thực mà cũng đứt quảng, tổng cộng có mấy mươi chữ, ta đã thuộc lòng hết.
Đoạn lão nhắm mắt ngẫm nghĩ một lúc, ghìm cương cho ngựa giảm tốc độ, nói:
- Y nói “Giáo chủ… tây Côn Lôn… người Ba Tư mang đến… bảy con Thông Thiên Bửu Long… ông ấy không về được nữa… Các ngươi chớ mơ… chớ mơ tưởng… ta đã biết hết… mọi sự”, chỉ bấy nhiêu thôi.
Đào Lâm ngẫm nghĩ một lúc, đoạn hỏi:
- Phu quân, giờ chúng ta đến tây Côn Lôn phải không?
Dị Cư Hồ gật đầu:
- Đúng vậy! Người chuyên trách ghi chép lúc ấy có lẽ còn thiếu sót, bởi từ dạo đó trong võ lâm lại có thêm một tin đồn về Thông Thiên Bửu Long, bảo là bảy con Thông Thiên Bửu Long có thể hướng dẫn đến miền tây phương cực lạc, nếu đến được nơi đó mà còn có thể trở về Trung Nguyên thì người đó sẽ trở thành nhân vật đệ nhất thiên hạ.
Đào Lâm cười khẩy:
- Võ công của phu quân đã có thể gọi được là đệ nhất thiên hạ rồi, chả lẽ còn muốn đến miền tây phương cực lạc hư vô kia nữa sao?
Dị Cư Hồ cười:
- Phu nhân đã nói sai hoàn toàn, võ công ta tuy cao, nhưng chẳng phải không có kẻ có võ công tương đương với ta, chưa phải là đệ nhất thiên hạ đâu. Vả lại, miền cực lạc tây phương kia, nay xem ra cũng chẳng phải một tin đồn thất thiệt.
- Căn cứ vào đâu?
- Nay ta đã biết rõ bảy con Thông Thiên Bửu Long không phải là rồng thật, mà chỉ là bảy con rồng nhỏ bằng vàng, chính phu nhân đã trông thấy rồi đó.
Đào Lâm lặng thinh, Dị Cư Hồ lại nói tiếp:
- Bảy con rồng vàng nhỏ này đã xuất hiện đầy đủ, chứng tỏ miền đất có thể khiến người trở thành đệ nhất thiên hạ cũng chính là có thật trên đời này.
Đào Lâm thầm nghĩ, mình đã trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi tầm tay của Dị Cư Hồ, thậm chí chấp nhận cùng chết với y để cứu mạng cho Lý Thuần Như. Giờ đây Dị Cư Hồ đã tin lời đồn kia là sự thật, định đi đến Côn Lôn. Nơi đây tuy đã là Tây Vực, song muốn đến Côn Lôn, lộ trình không dưới mười vạn dặm, Dị Cư Hồ đi xa như vậy thì cũng tốt thôi.
Do đó, Đào Lâm bèn gật đầu nói:
- Vậy thì chúng ta hãy cùng đi, nếu phát hiện được điều bí mật mà người trước chưa phát hiện thì cũng tốt thôi.
Dị Cư Hồ tuy thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lúc này một lòng chỉ nghĩ đến miền đất có thể khiến người trở thành đệ nhất thiên hạ, nên cũng chẳng chú ý đến lòng dạ thật sự của Đào Lâm. Y chỉ tưởng Đào Lâm đã động lòng bởi những lời lẽ của mình nên đồng ý cùng đi. Y không khỏi vui mừng cất tiếng huýt dài liên hồi, rồi giục ngựa phóng vút đi, liên tiếp ba hôm đều thẳng tiến về hướng tây.
Qua ngày thứ tư, chỉ thấy một con sông to cản đường. Dị Cư Hồ bèn cho ngựa chạy dọc ven sông, trên đường vẫn luôn xem tới xem lui mảnh vải gai kia.
Khoảng giữa trưa, Đào Lâm bỗng trông thấy hai bóng người sóng vai nhau chậm bước đi trên bờ sông hoang vắng, qua bóng dáng sau lưng, đó là một nam một nữ, nữ nhân tóc dài phủ vai, dáng người mảnh mai yểu điệu, toàn thân y phục trắng, chưa trông thấy mặt cũng đủ biết đó là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Bóng dáng hai người vừa đập vào mắt, Đào Lâm đã
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
