![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
họ, y hệt như có mắt vậy.
Hai anh em họ Thương thấy hai mũi tên ánh lên xanh rờn, rõ ràng là tẩm kịch độc, không khỏi kinh hoàng thất sắc, vừa định lách tránh nữa, bỗng nghe “ầm” một tiếng vang dội, vách tường hai bên đại sảnh đã hiện ra một lỗ to, trong cát đá mịt mù, một luồng sáng vàng bay thẳng về phía hai mũi tên nhỏ, chỉ nghe “choang, choang” hai tiếng rất khẽ, hai mũi tên nhỏ đã bị luồng ánh sáng vàng cuốn lấy.
Đồng thời nghe Thương Chấn và Thương Phát đồng thanh nói:
- Sư phụ, lão nhân gia đã đến đó ư?
Tốc độ của luồng ánh sáng vàng thật nhanh đến mức khó tưởng tượng được, nên quần hào đều chưa nhìn rõ được đó là gì, khi nghe hai anh em họ Thương nói vậy mới ngoảnh lại nhìn về phía lỗ vách vỡ, bất giác bật lên một tiếng “ồ” đầy sửng sốt.
Thì ra nhìn qua lỗ vỡ ấy, chỉ thấy trên bảy tám bức tường đều có lỗ vỡ rất to, đủ thấy người này đã xuyên thủng hết bảy tám bức tường mới vào đến đại sảnh.
Kể từ lúc tiếng huýt nổi lên, chỉ trong khoảng khắc đã đến đại sảnh và còn xuyên thủng bảy tám bức tường gạch, qua đó đủ thấy công lực người này cao thâm dường nào.
Quần hào lại quay nhìn ánh sáng vàng kia, chỉ thấy Thương Chấn và Thương Phát chia nhau đứng hai bên một chiếc đỉnh vàng cao chừng năm thước, lớn cỡ hai người ôm và ba chân to cỡ chân bò. Trên đỉnh có khắc đầy hoa văn rất tinh xảo, bởi chiếc đỉnh sáng lóa nên thoạt nhìn, những hoa văn ấy dường như thoáng chuyển động, trông hết sức lạ mắt.
Nhưng ngoài chiếc đỉnh vàng to lớn ấy, không thấy một người nào khác.
Quần hào càng thêm kinh ngạc, chả lẽ người nào đó đã vận dụng tuyệt đỉnh công lực ném chiếc đỉnh vàng này xuyên qua các bức vách tường vào đây ư? Nếu đúng như vậy thì thật không thể tưởng tượng được.
Ngay khi chiếc đỉnh vàng xuất hiện và đánh bạt hai mũi tên nhỏ, Lý Thuần Như phát hiện hai mắt Dị Cư Hồ bỗng ánh lên một vẻ rất kỳ dị.
Lý Thuần Như từ khi biết người bịt mặt kia chính là Dị Cư Hồ, ánh mắt của chàng không hề rời khỏi lão ta, nên dù là một phản ứng nhỏ của Dị Cư Hồ cũng không qua lọt được mắt chàng, chẳng những chàng nhận thấy ánh mắt Dị Cư Hồ lộ vẻ kỳ dị, mà lão ta còn tiến tới một bước.
Tuy nhiên, Dị Cư Hồ lập tức lui trở về, ra chiều phân vân do dự. Lý Thuần Như không khỏi lấy làm lạ, dường như Dị Cư Hồ biết rõ lai lịch của chiếc đỉnh vàng này.
Nhưng Lý Thuần Như sở dĩ chú ý đến Dị Cư Hồ chẳng ngoài mục đích muốn biết tông tích của Đào Lâm, còn việc khác đối với chàng chẳng có ý nghĩa gì cả, nên chàng không hề bận tâm đến thái độ của Dị Cư Hồ.
Đang khi quần hào kinh ngạc thắc mắc, Thương Chấn và Thương Phát hướng về chiếc đỉnh vang khom mình nói:
- Sư phụ đã đến đây, sao không diện kiến với những anh hùng khắp thiên hạ một phen?
Quần hào nghe hai anh em họ Thương nói vậy mới nhớ lại khi nãy Thương Chấn đã giới thiệu sư phụ của hai người có danh hiệu là Kim Đỉnh Chân Nhân, xem ra chiếc đỉnh vàng này chính là binh khí của sư phụ họ. Nếu mà đã có thể sử dụng một binh khí kinh người thế này, hẳn phải là một người có tướng mạo như thiên tướng thần nhân.
Nhưng quần hào lại chẳng thấy có người lạ nào xuất hiện, lòng càng thêm kinh ngạc, đang thắc mắc, bỗng nghe từ dưới đỉnh vàng vang lên một giọng lanh lảnh nói:
- Được, các ngươi hãy dẫn kiến hộ ta.
Quần hào sửng sốt, liền đưa mắt nhìn xuống dưới đỉnh vàng, chỉ thấy một người từ giữa ba chân đỉnh bước ra.
Quần hào vừa trông thấy người ấy, muốn cười lại không cười nổi, muốn không cười thì lại không nén được.
Thì ra người này cao không đến ba thước, nên vừa rồi rõ ràng đứng dưới đỉnh mà mọi người đều không chú ý đến. Kẻ lùn thật ra cũng có khí khái riêng, nhưng người này tướng mạo hết sức nực cười.
Y đã lùn mà hai cánh tay lại dài thượt, cơ hồ thòng xuống đến đất, hơn nữa đầu lại cao nhọn, thoạt đầu nhìn tưởng đâu là một con khỉ chứ không phải người.
Tuy vậy cũng chưa đáng nực cười, điều đáng nực cười nhất là y đã xấu xí mà lại mặc y phục hết sức đứng đắn, hoàn toàn không như người võ lâm, mà giống như một mệnh quan triền đình.
Thường thì giới võ lâm đối với quan gia tuy kính nhi viễn chi, song ít nhiều cũng có chút khinh thường, nên giới võ lâm dù người nào tính nết quái đản đến mấy cũng không bao giờ ăn vận theo lối quan viên.
Vậy mà người này lại toàn thân mặc triều phục, thật hy hữu trong giới võ lâm.
Quần hào muốn cười mà không cười nổi là vì hai anh em họ Thương có thái độ quá cung kính đối với người lùn này.
Như mọi người đã chứng kiến, võ công của hai anh em họ Thương có thể kể được là hàng cao thủ bậc nhất trong giới trẻ, qua đó đủ biết người lùn này võ công chẳng phải tầm thường.
Chỉ nghe Thương Chấn nói:
- Đệ tử tuân mạng.
Đoạn hắn đưa tay chỉ Dị Cư Hồ nói:
- Vị này chính là Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ, nhân vật đệ nhất trong giới tà phái.
Người lùn buông tiếng cười khẩy:
- Biết rồi! Ngươi hãy chọn những người có danh vọng giới thiệu thôi, chứ giới thiệu hết tất cả mọi người làm sao ta nhớ hết nổi.
Hai anh em họ Thương lập tức cung kích vâng dạ.
Trong khi ấy quần hào thảy đều bực tức, bởi giọng điệu của người lùn thật quá là cuồng ngạo.
Chẳng kể hành vi của Dị Cư Hồ, rất có thể trong giới võ lâm cũng có người võ công cao hơn y, song luận về danh tiếng, chưa chắc là lừng lẫy bằng ngoại hiệu Ngân Lệnh Huyết Chưởng của Dị Cư Hồ.
Song nghe giọng điệu người lùn này, như còn có ý nói là, danh hiệu của Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ cũng chưa đủ vang lừng, nên mới lên tiếng trách anh em họ Thương. Đành rằng quần hào không có thiện cảm với Dị Cư Hồ, nhưng cũng cảm thấy thái độ của người lùn này quá ư cuồng ngạo.
Nhưng quần hào ngoảnh nhìn Dị Cư Hồ, thấy y lại thản nhiên chấp hai tay sau lưng, chẳng rõ trong lòng y đang nghĩ gì.
Thương Chấn đưa tay chỉ từng người lần lượt giới thiệu, đến Linh Xà tiên sinh, Tát Thị Tam Ma và Kim Thần Ngũ Lâm xong, người lùn đã chau mặt ngay.
Thương Chấn vội chỉ một lão hòa thượng tinh thần quắc thước, hai mắt nửa nhắm nửa mở, nói:
- Vị đại sư này là Vô Không Thiền Sư, cao tăng phái Ngũ Đài.
Người lùn bỗng mở bừng mắt, dị quang sáng lóa, khiến người không dám nhìn thẳng, song liền lại xạ xuống, lạnh lùng nói:
- Tại hạ tuy là sơn cư dã nhân, nhưng cũng từng nghe nhiều khách thương đề cao đến đại danh của thiền sư.
Vô Không Thiền Sư chắp tay trước ngực, giọng ôn tồn nói:
- Lão tăng là người xuất gia, cần danh làm gì? Thí chủ đã quá khen.
Thương Chấn lại giới thiệu tiếp danh hiệu vài cao thủ nữa, trong số đó có hai vợ chồng Mộc Tranh Tiên Sinh trên núi Võ Di.
Người lùn chờ Thương Chấn nói xong, bỗng đưa tay chỉ Lý Thuần Như nói:
- Y là ai? Mặc dù y sắp chết nhưng cũng không phải là hạng tầm thường, sao không cho ta biết danh tánh của y?
Lý Thuần Như giật mình kinh hãi, bởi khi đi giữa đường gặp Dị Cư Hồ, chàng đã bị y vỗ nhẹ hai cái trên vai, lúc bấy giờ Dị Cư Hồ có bảo chàng hãy mau tìm chỗ chôn thây, ý là chàng chắc chắn sẽ chết. Nhưng Lý Thuần Như lại không hề cảm thấy có hiện tượng gì khác lạ, nên cũng không bận tâm đến lời nói của Dị Cư Hồ, chỉ nghĩ là y hù dọa mà thôi.
Giờ đây nghe người lùn này bảo là mình sắp chết, không khỏi bàng hoàng kinh hãi. Theo chàng nhận thấy, người lùn này tuy tướng mạo xấu xí nực cười, song chắc chắn là một cao nhân thân hoài tuyệt kỹ thượng thừa, nhất định lời nói ra phải có nguyên nhân.
Thế là, Lý Thuần Như không chờ Thương Chấn trả lời, đã vượt mọi người tiến ra, ôm quyền thi lễ nói:
- Tại hạ là Lý Thuần Như, tôn giá bảo là tại hạ đã sắp chết, chẳng hay căn cứ vào đâu?
Người lùn trợn mắt, cười hăng hắc:
- Hai bên huyệt Thái Dương của ngươi đều có thoáng hiện màu xám, chứng tỏ thương thế trong người đã vô cùng trầm trọng, tối đa chỉ sống được ba ngày nữa thôi, chả lẽ ta lại dối gạt ngươi hay sao?
Lý Thuần Như vừa tiến về phía người lùn, vừa không ngừng vận chuyển chân khí, nhưng vẫn chẳng cảm thấy có gì khác lạ cả.
Chàng nghe người lùn nói xong, lòng đã tin chín phần, nhưng vẫn chưa hiểu ra Dị Cư Hồ đã sử dụng thủ pháp gì, lại có thể khiến chàng trọng thương và sẽ táng mạng sau ba ngày mà không hề hay biết.
Chàng nghĩ đến huyết thù song thân, tông tích của Đào Lâm, tất cả đều chưa được giải quyết mà mình đã sắp bước vào Quỷ Môn Quan, bất giác nghe lòng đau nhói.
Ngay khi ấy, bỗng cảm thấy trước ngực nơi gần cổ họng như bị vật gì đó chẹn lại, không nén được ho lên sặc sụa.
Một hồi lâu sau, ho đến cổ họng đau rát mà cảm giác uất nghẹn nơi cổ họng lại càng gia tăng. Lúc này, Lý Thuần Như chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chàng đứng thẳng người, chầm chậm quay về phía Dị Cư Hồ, lạnh lùng nói:
- Thì ra Dị tiên sinh lại còn giỏi tài ám toán nữa.
Dị Cư Hồ cười khẩy:
- Dù ám toán hay công khai thì ngươi cũng khó mà thoát khỏi tay ta, có gì mà oán trách?
Lý Thuần Như cũng biết đó là sự thật, lửa căm thù rực cháy trong lòng, vừa định liều mạng với đối phương, bỗng nghe tù và “hu, hu” vang lên bên ngoài Thương Gia Bình.
Lý Thuần Như vừa nghe tiếng tù và,
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
