|
NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM ![]() |
Thuần Như lắc đầu:
- E là tại hạ không thể!
- Vậy thì Lý huynh hãy ở đây đợi tôi, để tôi một mình phóng xuống xem xét, lát nữa sẽ quay lại tìm Lý huynh!
Lý Thuần Như nghe vậy giật thót người, lần này y đã hết sức quan tâm cho Đào Lâm, chẳng phải y không tin vào khinh công của Đào Lâm chẳng thể phóng đến lớp sáng bạc kia, mà là y lo trong lớp sáng bạc ấy có ẩn chứa điều nguy hiểm, lòng định cản ngăn, nhưng khi đưa mắt nhìn Đào Lâm, thấy ý nàng đã quyết, như không thể nào vãn hồi được nữa, đành bấm bụng nói:
- Đào cô nương đã nhất quyết thì tại hạ cũng đi cùng.
Đào Lâm chợt động tâm, bỗng ngoảnh đầu lại, ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ, đảo hai vòng trên người Lý Thuần Như, đoạn nói:
- Vừa rồi Lý huynh đã bảo là khinh công bình thường, sao bây giờ lại đòi đi với tôi?
Lý Thuần Như ngượng ngùng, nhất thời không biết trả lời sao cho phải.
Đào Lâm tròn mắt, khẽ cười nói:
- Có phải Lý huynh không yên tâm tôi đi một mình nên nhất định đòi đi cùng chớ gì?
Lý Thuần Như gật đầu, Đào Lâm buông tiếng thở dài, nói:
- Lý… đại ca, tôi có một điều đã định nói từ lâu.
Lý Thuần Như vội nói:
- Xin Đào cô nương cứ nói.
Đào Lâm giọng não nề:
- Hai gia đình chúng ta gặp gỡ nhau trên sông, chẳng ngờ chỉ mấy hôm đã xảy ra biến cố như vậy, Lý đại ca căm hận gia huynh lắm phải không?
- Vâng!
Đào Lâm mặt lộ vẻ đau khổ nói:
- Vậy đại ca có căm hận tôi không?
Lý Thuần Như vội nói:
- Sao tại hạ lại căm hận cô nương được?
- Lý đại ca cũng đừng căm hận gia huynh nữa được không?
Lý Thuần Như trước mắt lập tức hiện ra cảnh tượng huynh trưởng mình đã thảm tử dưới kiếm Đào Hành Khản, cắn răng nói:
- Không thể được!
Đào Lâm buông tiếng thở dài:
- Lý đại ca đã căm hận gia huynh đến thế, tại sao lại bất chấp hiểm nguy muốn đi với tôi xuống kia?
Lý Thuần Như thoáng ngẫm nghĩ:
- Đào cô nương, chúng ta đừng nghĩ đến người khác, chỉ nghĩ đến bản thân chúng ta thôi, vậy chẳng tốt hơn ư?
Đào Lâm cười chua chát, cũng chỉ đành vậy thôi. Nàng giắt ngân kiếm vào bên lưng, tung mình rời khỏi ngọn cây, người hạ xuống hơn năm thước, một thế Nhạn Lạc Bình Sa chênh chếch về phía trước.
Lý Thuần Như vừa thấy Đào Lâm phi thân xuống, liền vội cất chân khí lên, y tự biết khinh công chẳng khá, liền dùng thế Lý Ngư Xuyên Kim Ba, điểm nhẹ lên cành cây lấy đà, búng người thẳng lên cao rồi mới chênh chếch hạ xuống.
Đào Lâm với Lý Thuần Như nhanh chóng hạ xuống, mắt thấy lớp sáng bạc càng lúc càng gần, chói lọi đến cơ hồ không mở mắt ra được, khi sắp xuống đến nơi, bỗng một sức mạnh vô hình đỡ lấy hai người giữa không trung.
Hai người giật mình kinh hãi, chưa kịp nghĩ ra cách ứng biến thì người đã mất tự chủ, như diều đứt dây lăn ra bên ngoài, rơi xa chừng ba trượng, mắt chợt tối sầm, vòng sáng bạc bỗng biến mất, nhưng người rơi xuống đất không hề mảy may thương tổn.
Hai người lẹ làng đứng bật dậy, cùng đưa mắt nhìn nhau mà chẳng thốt nên lời.
Đào Lâm đảo mắt nhìn kỹ xung quanh, chỉ thấy mình ở giữa vô số quái thạch lởm chởm, những quái thạch ấy tảng nào cũng cao hơn trượng và có cạnh sắc bén dị thường, vừa rồi rơi xuống không chạm vào đá thật là may phước lớn.
Đào Lâm ngớ ra một hồi, đoạn nói:
- Lý đại ca, sợ rồi ư?
Lý Thuần Như lắc đầu:
- Lúc này còn gì mà sợ nữa chứ? Tại hạ chỉ cảm thấy quá là quái dị đó thôi.
- Chính vì quái dị nên chúng ta mới quyết xông vào xem cho rõ tận tường, vừa rồi có lẽ đại ca không chú ý, lúc bị luồng sức mạnh bợ lên, tiểu muội như trông thấy lớp sóng bạc như một chiếc lưới đánh cá chẳng rõ là đan bằng gì vậy.
Bát Quái Kim Ngân Kiếm Lý Viễn phu phụ lừng danh vũ nội, khắp thiên hạ đều có vết chân của hai người, Lý Thuần Như theo bên cha mẹ từ thuở bé, đặt chân đến rất nhiều nơi, dĩ nhiên đã kinh lịch không ít, nhưng Đào Lâm bảo đó là một chiếc lưới to thì y chẳng sao tin được, bèn nói:
- Đào cô nương có lẽ trông lầm đó thôi.
- Sao lại trông lầm được, không tin hai chúng ta hãy cùng đến xem thử!
- Đào cô nương, sức mạnh vừa rồi nhất định là do một vị cao nhân phát ra, người
ấy đã không muốn chúng ta đến gần, chúng ta hà tất cố đến xem làm gì?
Đào Lâm hậm hực:
- Tiểu muội tức lắm, nếu người ấy lên tiếng ngăn cản thì chẳng nói làm gì, tại sao lại lặng thinh muốn khoe tài như vậy? Tiểu muội quyết phải xem cho rõ sự thật mới được.
Lý Thuần Như không cãi lại nàng, hai người bèn nhắm hướng tiến tới hơn trượng, tính ra thì đã đến cạnh vùng sáng bạc rồi, nhưng lại thấy trời đất tối mịt, đầu choáng mắt hoa chuyển hướng, xung quanh toàn là quái thạch lởm chởm, hệt như quỷ quái, dưới ánh trăng mông lung trông như sống động, nhe nanh múa vuốt chực lao tới vồ chụp.
Hai người đi lòng vòng đến những nửa giờ mà vẫn chưa ra khỏi được bãi đá quái dị đó, Lý Thuần Như chợt nhớ ra, liền nắm Đào Lâm giữ lại nói:
- Đào cô nương, đừng đi nữa, càng đi chỉ càng thêm rắc rối thôi.
Đào Lâm ngơ ngẩn:
- Thật ra là việc gì thế này?
- Những tảng đá này dĩ nhiên đã được phô bày theo trận pháp, khi nãy chúng ta không vào được giữa cồn đất, giờ lại không ra khỏi được bãi đá này, chắc chắn là do trận pháp quái quỷ này đã gây ra.
Đào Lâm kinh hãi:
- Vậy thì biết tính sao đây?
Lý Thuần Như không đáp, chỉ xem xét thật kỹ xung quanh, chàng đã tập luyện Bát Quái Kiếm pháp, nên cũng hiểu biết khá nhiều về trận pháp, nhưng xem xét hồi lâu vẫn chẳng tìm thấy chút manh mối gì cả, đành nói:
- Đào cô nương, nếu cô nương bằng lòng một điều, hy vọng là có thể thoát khỏi quái trận này.
- Lý đại ca nói thử nghe.
- Chúng ta hãy cúi đầu nhận lỗi với chủ nhân ở đây, xin chỉ điểm cho đường ra.
Đào Lâm lặng thinh, nàng vốn tính cao ngạo, bảo nàng không dưng lại nhận lỗi, quả là khó hơn lên trời.
Lý Thuần Như thấy nàng im lặng hồi lâu, đã hiểu tâm ý nàng, bèn nói:
- Đào cô nương, tại hạ còn một cách nữa, cô nương không cần mở miệng, để tại hạ lên tiếng được rồi.
Đào Lâm tuy rất không muốn, nhưng chẳng còn cách nào hơn, nếu không nghe theo Lý Thuần Như, chẳng rõ sẽ bị giam tạ
tại đây đến bao lâu, đành gật đầu ưng thuận.
Lý Thuần Như trầm khí đan điền, cao giọng nói:
- Chúng vãn bối hai người bởi bị đắm thuyền trên Trường Giang trôi dạt đến đây, nhất thời hiếu kỳ đã trót quấy nhiễu thanh tu của tiền bối, xin tiền bối làm ơn chỉ điểm đường ra, rồi chúng vãn bối sẽ rời khỏi nơi đây ngay.
Đoạn chàng lặp lại một lần nữa, chẳng nghe có tiếng trả lời. Đào Lâm đang nóng lòng, bỗng nghe Lý Thuần Như sửng sốt nói:
- Đào cô nương hãy xem kìa, gì thế kia?
Đào Lâm liền nhìn theo hướng tay chỉ, thì ra trong bãi đá trước mặt đang có hơn ba mươi đốm sáng chập chờn như đom đóm chầm chậm bay ra và phát ra tiếng kêu “ong óng”.
Đào Lâm và Lý Thuần Như lúc đầu còn tưởng là loài côn trùng gì đó, nhưng đến khi những đốm sáng ấy bay đến gần, nhìn kỹ mới giật mình kinh hãi.
Thì ra đó không phải là côn trùng, mà là những hạt châu màu tía sáng, lấp lánh.
Mẹ của Đào Lâm, Tam Thủ Quan Âm Trần Trân vốn là danh gia về ám khí, bản thân của Đào Lâm cũng rất có căn cơ về ám khí, nhưng khi trông thấy những hạt châu tía kia, bất giác đứng thừ ra như phỗng đá.
Bởi bất kỳ thủ pháp ném ám khí nào trong thiên hạ đều chủ yếu là nhanh và chuẩn, đương nhiên người có công lực thâm hậu thì cũng có thể dồn nội lực vào ám khí, khiến ám khí bay đi chậm chạp, thậm chí còn có thể thu phát theo ý muốn, nhưng những hạt châu tía này lúc từ xa bay đến lại chập chờn như ma trơi, khi đến gần vẫn như thế, đủ thấy người phát ra công lực cao thâm đến dường nào.
Ngay khi Đào Lâm đang thừ người ra, ba mươi mấy hạt châu tía đã chia thành nhanh chậm, thoáng chốc đã trở nên một chuỗi dài, sau đó càng bay nhanh hơn, tiếng vun vút xẹt qua cạnh hai người, chớp mắt đã biến mất.
Lý Thuần Như lập tức nói:
- Đào cô nương, hẳn là vị cao nhân tiền bối kia đã chỉ điểm đường ra cho chúng ta, đi mau!
Đào Lâm vốn chưa thật sự quả quyết, nhưng sau khi trông thấy thủ pháp ném những hạt châu tía, lòng hết sức kinh hoàng, vội nắm lấy tay Lý Thuần Như đi về phía biến mất của những hạt châu tía, chỉ thấy trước mặt là một mõm đá cao chót vót ngăn cản lối đi, hai người vòng qua mõm đá ấy, vẫn tiến thẳng về phía trước, lát sau đã trông thấy sông nước.
Phen này thì cả hai không dám ở lại lâu nữa, cùng phi thân đi về phía thuyền bờ biển. Đào Lâm vừa mới cất bước, chợt thấy dưới đất ánh tía lấp lóa, bèn nhặt lấy bỏ vào lòng, cũng chẳng kinh…
0 thuyền cũng đáp lại với bảy tám tiếng huýt lảnh lót.
Đoạn người áo đen nói:
- Xin mời hai vị vào trong khoang!
Đào Lâm cùng Lý Thuần Như đưa mắt nhìn nhau, hai người khó có thể đoán ra trên thuyền này là hạng người nào, nhưng thuyền đang ở giữa giòng, chiếc thuyền con cũng đã trôi xa, ngoại trừ vào trong khoang xem thử, không còn cách nào khác hơn.
Hai người nháy mắt ngầm ra hiệu hãy cẩn thận, đặt tay lên chuôi kiếm đề phòng bất trắc, theo sau người áo đen đi về phía cửa khoang.
Chỉ thấy cửa khoang treo rèm kín mít, Lý Thuần Như cùng Đào Lâm sóng vai nhau đi tới,
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
