![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
giành chăm sóc với người lớn chứ.Tuy vậy, anh cũng không lơ là mà thường xuyên ở bên cạnh cô.
Bình truyền nước vừa hết, Tử Phong đưa tay nhẹ nhàng tháo kim ra khỏi cổ tay Thiên Tư. Chỉ thấy gương mặt Thiên Tư hơi nhăn lại giống như có chút đau. Hoàn thành xong, anh lại ngồi bên mép giường nheo mắt ngắm nhìn dung nhan đang ngủ say. Tử Phong thở dài, nâng lấy cổ tay Thiên Tư đưa lên nhìn, cổ tay đã được băng lại mấy vòng vải tuy không nhìn thấy vết thương nhưng Tử Phong vẫn cảm thấy đau lòng. Ngày đó, cô bị trói chặt như vậy, cổ tay rỉ máu trầy xước anh sao lại không đau chứ.
– Em khi nào thì mở mắt kháng nghị kêu đau đây?_anh khẽ lầm bầm mấy tiếng.
Chỉ biết hiện tại, cô đã được bình an nằm an ổn trước mặt anh là tốt rồi. Tử Phong cười nhẹ, cúi người hôn lên trán Thiên Tư liền đứng dậy điều chỉnh lại góc chăn sau đó rời khỏi phòng. Một không gian yên tĩnh lại bao trùm căn phòng.
Tử Phong đi xuống phòng khách thì tất cả mọi người đã vào bàn ăn sáng rồi. Ai cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dao động nhìn anh chằm chằm giống như muốn hỏi “Thiên Tư sao rồi? Hay Thiên Tư đã tỉnh chưa?”, cũng có ánh mắt đồng cảm muốn nói anh không cần lo lắng. Ánh mắt Tử Phong hơi nheo lại nhìn một loạt biểu hiện trên gương mặt mọi người, bổng nhiên anh rất muốn bật cười. Bởi vì biểu hiện của mọi người chính là muốn há miệng nói nhưng sau đó chạm với ánh mắt sâu thẳm lãnh đạm của anh lập tức cúi đầu ăn sáng, cái gì cũng không nói. Đặc biệt chính là biểu hiện của Tử An, mỗi ngày là nói không ngừng nhưng hai ngày hôm nay lại trầm mặc hẳn, khuôn mặt cơ hồ vì chứa nhiều vấn đề muốn hỏi mà hơi vặn vẹo. Tử Phong nhếch lên một nụ cười nhẹ coi như cho mọi người thả lỏng, ho khan mấy tiếng mới ngồi vào bàn ăn sáng.
– Khụ…khụ…Thiên Tư không sao, Hà Lam đã nói truyền xong hai chai nước biển thì từ từ Thiên Tư sẽ tỉnh lại.
– Chị dâu thật sự sắp tỉnh sao? Chị ấy không có gì nghiêm trọng chứ?_Tử An nuốt vội miếng sandwich, chỉ sợ không được nói.
Bà Nhã Nhàn trừng mắt nhìn Tử An, cô nuốt khan một cái nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tử Phong không hề có ý buông tha.
Tử Phong nhìn biểu hiện của Tử An thật có chút muốn cười nhưng cũng là vẻ mặt không để lộ quá nhiều biểu cảm, ánh mắt chứa một chút ý cười.
– Thiên Tư thật sự không sao, em mau ăn sáng đi còn đi học đừng suy nghĩ lung tung nữa.
– Dạ…em biết rồi, chẳng qua em chỉ lo cho chị dâu thôi. Anh hai hôm nay không đi làm nữa sao?
Tử Phong sửng sốt một lúc, lập tức liếc Tử An một cái. Anh suốt hai ngày qua cũng không có đi làm chỉ đơn giản ở trong phòng xử lí công việc để ở cạnh Thiên Tư. Nghe Tử An hỏi như vậy liền biết cô đang nhàm chán muốn bắt bẻ lời nói của anh mà thôi.
– Em nói xem!
– Em còn tưởng anh đi làm muốn anh sẵn tiện chở em đến trường thôi._Tử An xụ mắt xuống, cầm miếng bánh trong đĩa hung hăng cắn một miếng. Ánh mắt nhìn trừng trừng miếng bánh giống như có thù hằn sâu nặng.
– Làm sao phải cần anh chở đến trường, em và Kỳ Quân cãi nhau sao?_Tử Phong cong môi mỉm cười, ánh mắt nheo lại rõ ràng có ý trêu chọc.
Tử An dừng một lúc im lặng, thở dài một cái cũng không có trả lời. Cố gắng ăn hết miếng bánh cuối cùng, uống mấy ngụm sữa liền đứng dậy.
– Con ăn xong rồi, con đi học đây. Mọi người cứ từ từ dùng.
Tử An một mạch đeo cặp, tà áo dài trắng bay bay liền nhanh chân đi ra khỏi nhà. Nhìn qua còn tưởng Tử An đi trốn nợ. Những người trong bàn nhất thời sửng sốt, ánh mắt nhìn nhau muốn hỏi là đã có chuyện gì xảy ra. Tử Phong nhíu mày nhìn theo Tử An một hồi lâu mới thu hồi tầm mắt.
Ông Tử Nhạc chậm rãi dùng xong cũng hướng phòng sách đi vào, không đá động đến bất cứ chuyện gì. Ông không muốn xen quá nhiều vào chuyện của tuổi trẻ. Bỗng ông hơi dừng một lúc hướng Tử Phong nói chuyện:
– Con nên đi gặp Triệu Thức một chút đi.
– Dạ, con biết rồi._Tử Phong đơn giản gật đầu.
Tử Phong nhìn theo bóng lưng ông Tử Nhạc một lúc mới quay lại bàn ăn.
– Con nói đúng tâm trạng Tử An nên nó như vậy sao?_Bà Nhã Nhàn nhìn Tử Phong nói.
Anh hơi sửng sốt một chút mới hiểu ý bà Nhã Nhàn, anh chỉ cười nhẹ cho qua.
– Con nào biết, chỉ là nói giỡn không ngờ trúng thật. Bất quá tính nó trẻ con dễ giận mau quên. Kỳ Quân cũng không phải hẹp hòi, rất nhanh hai đứa lại như ban đầu thôi._Tử Phong nhún vai, biểu hiện thái độ với việc này chính là “thường tình” không quá quan tâm.
– Con không thể quan tâm em gái một chút sao, thật là…
– Ai nói con không quan tâm chứ, nhưng mẹ không biết là con có quan tâm gấp mười lần cũng không bằng Kỳ Quân một câu dỗ ngọt sao._Tử Phong lắc đầu cười cười.
Bà Nhã Nhàn nhất thời tỉnh ngộ gật đầu cười. Bà Ngọc Hoa cùng ông Dương Thanh cũng lặng lẽ ăn sáng, chỉ cười bất lực nhìn về hướng Tử An vừa khuất. Lại không cách mấy phút, chỉ thấy Kỳ Quân một thân hối hả chạy vào hướng mọi người cười khổ.
– Ba mẹ, dì Nhàn,anh…anh Tử Phong,Tử An đã đi học rồi ạ?
– Ừ,mới vừa đi em không nhìn thấy nó sao?_Tử Phong có chút ngạc nhiên hỏi.
– Được rồi, em đi đây kẻo lại không kịp.
Giọng nói còn chưa dứt đã khuất bóng người rồi. Mọi người nhất thời không nhịn được phì cười một cái. Cảm nhận của mọi người chính là một cặp đôi trẻ con.
Sau bữa sáng ai làm việc nấy, Tử Phong nhận được điện thoại của Triệu Thức. Anh chỉ nhíu mày khi nghe xong điện thoại rồi cũng suy nghĩ một chút, quyết định đi ra ngoài.
————————————————–
Sáng hôm nay, Hạnh Nghi thức dậy từ rất sớm. Cô chần chừ một lúc mới sửa soạn thay quần áo, chân còn hơi đau nên đi khập khiễng. Cô đang nghĩ sẽ đến nhà Tử Phong xem Thiên Tư như thế nào, ngồi mãi ở nhà cô cũng không yên lòng. Vừa mở cửa phòng, Hạnh Nghi không khỏi sửng sốt chân đứng không vững xém chút đã ngã về phía sau. Rất may Hạo Minh nhanh tay ôm cô trở về, kéo vào trong ngực. Cậu ta cũng giật mình, còn định gõ cửa gọi cô không ngờ trùng hợp lúc cô mở cửa. Hạo Minh nhíu mày, động tác chậm rãi buông Hạnh Nghi ra để cho cô đứng vững. Mặt Hạnh Nghi thoáng cái đỏ lên, hơi ngượng ngùng cúi mặt xuống. Hạo Minh lại không để ý, đem ánh nhìn hướng về chân Hạnh Nghi.
– Chân còn đau sao?_giọng nói mười phần dịu dàng.
– Còn…còn một chút nhưng có thể đi lại được._Hạnh Nghi ngẩn người một lúc, ngước nhìn khuôn mặt điển trai bình thản trước mặt nở một nụ cười yếu ớt.
– Đi! Anh đưa em xuống lầu.
Hạo Minh không chờ Hạnh Nghi đồng ý đã ôm lấy vai cô, một đườngdìu đi xuống. Hạnh Nghi có chút không tự nhiên nhưng không có từ chối sự quan tâm từ Hạo Minh. Thậm chí trong lòng còn dâng lên một cảm giác ấm áp kì lạ. Hẳn là có Hạo Minh bên cạnh nên cô cảm thấy những mất mát bấy lâu đều đáng giá.
Hai người ngồi đối diện, dùng bữa sáng thỉnh thoảng nói vài lời. Hạo Minh rất dịu dàng chuẩn bị tất cả mọi thứ cho Hạnh Nghi.
– Em ăn nhiều một chút để mau hồi phục sức khỏe, nhìn mặt em vẫn còn rất xanh xao.
– Em…em sắc mặt thật khó coi sao?_Hạnh Nghi nhất thời có chút hoảng hốt, đưa tay sờ sờ gương mặt.
Cô vừa trang điểm nhẹ mới rời phòng,
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
