![]() |
BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone ![]() |
chậm mở mắt, đôi môi mấp máy như chẳng thuận lòng.
– Vào đi!
– Thưa chủ tịch, có cậu chủ nhà họ Doãn muốn gặp.
Tử Phong mở mắt nhìn chàng trai bước vào vừa thông báo tintức, ánh mắt chuyển sang sắc lạnh đã đến lúc anh khôi phục vẻ lạnh lùng rồi. Trước mặt đối tác thì không thể giữ dáng vẻ như anh đối với Tâm Di được, đặc biệt con người anh sắp đối mặt không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó. Người ngoài nhìn vào cho rằng đó là cuộc hợp tác bàn bạc làm ăn rất đỗi bình thường đối với cách nhìn của anh thì không như vậy.
– Đến rồi sau, mau vậy. Mời cậu ta vào!
Tử Phong nhếch môi một cái ra điều đây là chuyện hiển nhiên sẽ phải đối diện nhưng nó chỉ là diễn ra trước dự định một chút thôi.
Chàng trai kia cũng chẳng nói gì, nhìn sâu vào đôi mắt anh mấy ai hiểu anh đang nghĩ gì, chỉ cần nghe và truyền đạt lại là tốt rồi. Nhưng làm việc với anh lâu như vậy hình như vẫn chưa từng thấy qua người họ Doãn này thì phải. Trông cách anh nói thì có lẽ anh đã đoán biết trước rồi. Chàng trai chỉ nhẹ gật đầu rồi bước ra ngoài.
Vài phút sau đã có một thân ảnh cao ngất, mái tóc màu vàng nâu lòa xòa khí chất cao ngạo.
– Chào chủ tịch Du đã lâu không gặp.
Hạo Minh nở nụ cười bất đắc dĩ dù cho là giả tạo nhưng vẫn phải cười. Tử Phong rời khỏi ghế xoay, đi đến bàn tiếp khách, anh cũng nở một nụ cười dù cho là đề phòng con người này nhưng đối với anh cậu ta vẫn là bạn và là đối thủ khá cân sức.
– Tưởng thần thánh phương nào, hóa ra là cậu, ngồi đi!
– Không bất ngờ khi thấy tôi sao?
Hạo Minh cũng ngồi xuống ngã người vào ghế sô-pha cũng như cậu ta dự đoán Tử Phong vẫn là Tử Phong vẫn phong thái lãnh đạm đó khiến người ta khó nắm bắt anh đang suy nghĩ những gì.
– Dĩ nhiên có nhưng không nhiều.
Hạo Minh bật cười, nếu là trước đây thực chất cậu ta không có khả năng trước một người lãnh đạm như Tử Phong mà che dấu cảm xúc.
– Đối với cậu cũng có hai từ gọi là "bất ngờ" sao?
Hạo Minh nghĩ thế cũng không sai, nói về tác phong mau lẹ có ai nhanh bằng Du Tử Phong. Nói không chừng người ta còn chưa nghĩ đến thì anh đã đưa ra kết quả rồi. Nói đến tin tức cậu ta về nước ắt hẳn anh đã biết từ sớm rồi.
– Tôi cũng là con người sao lại không có hai từ đó.
Anh nói đúng nhưng xem ra vẫn còn thiếu anh là con người nhưng không phải là con người bình thường. Anh là con người quyết đoán, hành xử cẩn thận và chính xác tuyệt đối, tuyệt nhiên một chuyện như thế không thể làm anh bất ngờ ắt hẳn Hạo Minh đã nghĩ như vậy.
Cứ cho là anh có thể liệu trước mọi việc nhưng đường đời còn lắm chữ "ngờ" anh vốn không thể bao quát tất cả được.
– Xem ra trong ngần ấy năm cậu không hề thay đổi.
Nếu có thay đổi thì chỉ là trưởng thành hơn, tài giỏi hơn mà thôi, kèm theo đó là một sự quyết đoán và sáng suốt không ai bằng.
– Cậu thì thay đổi rất nhiều.
Hạo Minh chỉ nhìn Tử Phong cười cười, cậu ta không thể không thay đổi vì sự nghiệp của gia đình dù không muốn thay đổi cũng phải thay đổi.
– Nói thẳng ra chúng ta đều có mục đích như nhau không phải sao.
Chính xác là như vậy cả hai đều vì sự nghiệp gia đình mà trở nên lãnh khốc, nhân nhượng đối thủ chính là tàn nhẫn với bản thân.
Tử Phong chỉ gật đầu đồng ý môi nhếch lên một nụ cười. Một con người một khối óc nhưng ý nghĩ thâm sâu trong đó thì có ai đoán được.
– Thật ra tôi đến đây trước tiên là hỏi thăm cậu, thứ hai là nói cho cậu biết chúng ta chính thức bước vào một trò chơi mới.
– Trò chơi? Xem ra cậu cũng rất nhàn rỗi.
Một trò chơi mới sắp bắt đầu, nhiều sóng gió sắp diễn ra ngoài mặt nó vô cùng bình lặng nhưng bên trong là sự hỗn độn đang trực chờ bùng phát.
Cả hai cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ là ôn lại những chuyện cũ những chuyện đã qua mà họ cho rằng sâu sắc và đáng nhớ nhất cả về lời hứa kia nhưng nói đúng hơn là một lời thách thức.
Hạo Minh đứng dậy chào Tử Phong rồi rời khỏi phòng, nhưng trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở Tử Phong về trò chơi cược bằng cả gia sản và sinh mạng con người.
– À, đúng rồi cô gái bên cạnh cậu rất xinh nếu có cơ hội tôi cũng muốn làm quen.
– Chắc chắn sẽ có cơ hội.
Cửa phòng khép lại lập tức hiện hữu hai cái nhếch môi, Tử Phong sao lại không rõ thâm ý trong câu nói của Hạo Minh. Người con gái cậu ta nhắc đến không ai khác chính là Tâm Di. Anh định đẩy cô ra xa anh một chút nhưng xem ra đã quá muộn rồi, bây giờ anh muốn phủ nhận không liên quan gì đến cô là hoàn toàn không thể.
Tử Phong lại trở về vị trí cũ tựa lưng vào ghế xoay, lát sau liền có tiếng gõ cửa. Anh lấy lại thần sắc như ban đầu mặc dù vẫn có chút bất an.
– Vào đi!
3K bước vào trông bộ dạng nghiêm túc hơn bao giờ hết, anh ta đúng lúc đùa sẽ đùa khi cần nghiêm túc sẽ vô cùng nghiêm túc.
– Cậu ta đến đây làm gì?
Người mà 3K nhắc đến chẳng ai khác chính là Doãn Hạo Minh, lúc đi ngang qua nhau cả hai nhìn nhau gật đầu một cái nhưng có một nụ cười khó hiểu hiện hữu trên môi Hạo Minh. Thậm chí 3K còn nghĩ anh ta không nổi tiếng đến nổi cậu chủ nhà họ Doãn cũng biết đến chứ, thú vị nha!
3K thẳng hướng bàn làm việc của Tử Phong kéo ghế ngồi cạnh bàn làm việc của anh vô cùng tự nhiên.
– Tuyên bố trò chơi bắt đầu.
Ánh mắt Tử Phong nhìn 3K hồi lâu, chầm chậm trả lời thanh âm đùa cợt pha lẫn sự hứng thú. Xoay xoay người trên chiếc ghế anh vẫn chẳng có gì gọi là bất an hay đề phòng.
– Vậy cậu nghĩ sao?_3K không thể không ngạc nhiên trước hành động này của Tử Phong, người ta đã thách đấu mà xem như chẳng có gì xảy ra quả làm cho người ta không kém phần lo lắng lẫn nể phục.
– Người ta đã có công tổ chức trò chơi dĩ nhiên phải tham gia.
3K gật đầu như đã hiểu, những gì Tử Phong nói không sai, có muốn tránh cũng không được vậy thà đối mặt một lần thử xem sao.
Cả không khí lại chìm trong yên lặng hồi lâu, 3K mới mở miệng:
– Cậu có biết gì về quản gia nhà họ Diệp không?
– Biết nhưng từ sau vụ hỏa hoạng ông ta cũng mất tích._ Tử Phong đưa tay vuốt mặt đầy mệt mỏi, nếu 3K không nhắc đến việc này e rằng anh quên mất việc tìm kiếm hôn thê rồi.
– Nhưng tôi thì lại có chút tin tức đấy.
Tử Phong nhíu mày nhìn 3K, anh đã cố tìm kiếm, người ta chỉ nói rằng ông ta còn sống nhưng mai danh ẩn tích nơi đâu thì chẳng ai biết, nếu như có tin tức của ông ta thì có thể giải tỏa tất cả khuất mắt, nếu không thì ít ra cũng biết được một chút sự thật.
– Ông ta ở đâu?
– Theo chỉ thị của cậu thì chúng tôi vừa dò la vừa cho một số người xem hình người quản gia lúc trước so với bây giờ chắc rất ít người có thể nhận ra, nhưng hôm trước lại có một người đến báo ông ta xuất hiện ở ngoại ô thành phố, theo cách ăn mặc chắc thuộc loại khá giả.
– Vậy không điều tra được chỗ ở sao?
– Vẫn chưa, nhưng chắc không lâu đâu.
Tử Phong cũng hiểu rằng chuyện này không sớm không muộn anh cũng sẽ có manh mối nhưng xem ra vẫn còn rất lâu bức màn kia mới được vén lên.
– Được rồi, nếu không
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
