|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
bĩnh đáng yêu.
Chính khung ảnh này đã giúp anh vượt qua ngần ấy thời gian không có cô bên cạnh bảo anh làm sao không đau khi nhìn thấy cô nằm bất động.
Lại đặt khung ảnh về vị trí cũ sâu trong ngăn kéo, đáng lẽ khung ảnh này sẽ được đặt trên bàn nhưng từ khi để che dấu sự thật thân phận cô anh đã cất toàn bộ những thứ liên quan đến cô và anh lúc nhỏ như vậy để tránh việc cô bắt gặp sẽ lại có những hồi ức đau buồn.
Bước đến bên cửa sổ, Tử Phong đưa tay kéo tấm rèm ngước mắt nhìn lên bầu trời nghìn ngôi sao sáng màn đêm bao la một thứ ánh sáng huyền bí mà vững vàng cũng giống như hình bóng Tâm Di trong anh luôn là một ngôi sao sáng nhất, ngôi sao ấy luôn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh không ai có thể thay thế được.
\" Ưm\"
Tử Phong nhanh đến bên cạnh Tâm Di ôm cô vào lòng trong lòng dâng lên hồi hộp chờ cô tỉnh lại.
– Tâm Di!
Tâm Di khẽ lay động mi mắt dường như trong giấc ngủ chập chờn cô có nghe anh gọi cô, giọng nói vô cùng ngọt ngào và ấm áp kể cả hơi ấm của anh hình như vẫn còn đâu đây. Cô đang bước đến một ngưỡng cửarất xa lạ nơi đó có một phụ nữ và một người đàn ông trung niên nhìn cô mỉm cười dịu dàng vẫy tay, họ đưa tay ra chào đón cô, cảm giác họ dành cho cô vô cùng đặc biệt như là tình phụ mẫu nhưng vì sao cô lại có suy nghĩ đó trong khi cô đã có ba mẹ.
Tâm Di chỉ nhẹ bước theo hướng đó càng ngày càng gần, chỉ một bước nữa cô có thể bước đến bên họ nhưng cô không thể bước tiếp vì đã có một bàn tay giữ tay cô lại. Bàn tay ấy nắm tay cô rất chặt một ý chí kiên định không muốn cô bước tiếp kể cả Tâm Di cũng bị sự ấm áp kia làm cho thức tỉnh. Khuôn mặt tuấn tú của Tử Phong hiện lên trong mắt cô, phải rồi cô còn có anh vì sao cô lại không nhớ đến điều đó.
Thân thể Tâm Di run lên, cô đang nằm trong vòng tay Tử Phong mỗi tấc da tấc thịt đều có thể cảm nhận rất rõ.
– Tâm Di em tỉnh rồi có phải không?
Tử Phong ôm lấy Tâm Di khẽ gọi tên cô, Tâm Di nhẹ cử động mi mắt đôi mắt đen tròn mở ra tiếp nhận ánh sáng nhàn nhạt từ căn phòng, hơi ấm quen thuộc của anh vẫn không hề rời cô một giây một khắc nào. Hình ảnh đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là gương mặt anh, trong ánh mắt có cả sự lo lắng lẫn vui mừng nhưng anh đã tiều tụy đi thì phải đã bao lâu anh không ngủ.
– Anh Tử Phong.
Tâm Di khẽ mỉm cười đưa bàn tay bé nhỏ chạm vào gương mặt anh, trong màn đêm gương mặt anh rất đẹp, rất uy vũ như một vị thần luôn bên cạnh để bảo vệ cô. Tâm Di không nhớ chuyện gì đã xảy ra với cô, chỉ nhớ cô bị bắt anh đến cứu cô và cô đã ngủ một giấc rất dài trong vòng tay anh, cảm giác này thật sự rất bình yên.
– Ừ ,anh đây! Em thấy trong người sao rồi?
Tử Phong mỉm cười kéo cô tựa đầu vào ngực anh, một tay ôm lấy cô một tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ áp sát vào gương mặt anh. Bây giờ không có gì có thể diễn tả hết sự vui mừng trong anh, một niềm vui khôn xiết là anh lại thấy được nụ cười của cô sau mấy ngày chờ đợi.
– Em không sao, em đang ở đâu?
– Phòng anh._nhẹ tựa cằm lên mái tóc Tâm Di anh nói với giọng dịu dàng nhất.
Bây giờ Tâm Di mới thật sự ý thức được, đây đúng là phong cách của anh căn phòng hai màu đen trắng phối hợp, mặc dù cô đã vào nhiều lần nhưng cũng không ở lại lâu, một điều cô có thể cảm nhận được chính là căn phòng này chứa sự cô độc của anh.
– Em đã ngủ bao lâu rồi?
Giọng nói Tâm Di yếu ớt pha đôi chút mệt mỏi, phải rồi cô đã hôn mê bao lâu hai ngày ba đêm vì thế thân thể không tránh khỏi sự tê mỏi. – Ba đêm. Rất lâu!
Đối với Tử Phong thì thật sự rất lâu nó dài như cả năm, thời gian cứ trôi niềm đau của anh cũng theo đó tăng dần nó đã tăng đến mức bao nhiêu anh cũng không biết chỉ biết nó sắp giết chết tim anh lần thứ hai.
– Sặc, lâu như vậy sao? Vậy trong lúc em ngủ anh làm gì?
Tâm Di đưa tay di di lên cổ áo Tử Phong lại ngước nhìn anh nở nụ cười yếu ớt, đôi mắt hiện lên sự lo lắng cô biết chắc chắn anh đã mất ngủ nên thần sắc trên gương mặt mới nhợt nhạt đi như vậy. Nhãn thần cà phê sâu hun hút ẩn dật những tia cảm xúc phức tạp, hơi nhíu mày lại lấp lánh ánh cười trong đáy mắt.
– Nhìn em ngủ.
– Anh không ngủ sao? Sắc mặt anh rất kém.
Tâm Di có đôi chút hoảng hốt, cô biết anh vì cô gặp chuyện sẽ không bỏ mặt cô nhưng cô cũng không nghĩ anh không ngủ, không quan tâm sức khỏe bản thân.
– Anh vẫn ổn. Nói cho anh biết vì sao em ngủ lâu như vậy?
– Em không biết, chắc vì được anh nhìn nên em ngủ rất ngon.
Tâm Di cười hì hì vòng tay ôm lấy anh, bản chất tinh nghịch lại trở về. Cô định nói cho anh nghe về giấc mơ đó nhưng lại sợ anh lo lắng nên thôi, bây giờ cô có anh là đủ rồi.
Tử Phong mỉm cười đưa tay véo mũi cô một cái, cô có biết anh lo lắng biết bao nhiêu khi nhìn thấy cô hôn mê vậy mà sau khi tỉnh lại vẫn có thể nói đùa được.
– Cô bé ngốc, lần sau anh không cho phép thì không được phép ngủ lâu như vậy.
– A, anh thật tham lam nha đòi quản lí luôn cả giấc ngủ của em sao?_Tâm Di bĩu môi phản bác, sắc mặt đã bớt phần nhợt nhạt.
Mặc dù phản bác nhưng cô rất vui, trong lòng cảm nhận được sự quan tâm của anh liền xúc động không thôi, có lẽ đây là niềm hạnh phúc lớn lao mà cô đang có.
– Phải, anh sẽ quản lí tất cả những gì liên quan đến em kể cả trái tim.
Tử Phong nhẹ đưa trán mình chạm trán Tâm Di cọ cọ giọng điệu có chút đùa cợt nhưng lại mang tính khẳng định tình cảm của anh dành cho cô.
– Như vậy không phải sự sống của em cũng bị anh quản lí rồi sao như vậy không công bằng.
Tâm Di lại không hài lòng ngước mắt nhìn anh đòi trả công bằng, người ta bảo yêu nhau là bình đẳng sao cái gì của cô anh cũng quản lí mà hình như cô chưa nắm được thứ gì của anh thì phải.
Tử Phòng bật cười, cái này mà cũng đòi công bằng sao cô đã lấy đi trái tim anh mất rồi nó thậm chí không còn là của anh nữa trong khi anh chỉ quản lí tim cô thôi, chỉ cần cô không rời khỏi anh là được nếu cô rời khỏi anh thì coi như anh cũng mất đi sự sống.
– Em lấy đi trái tim của anh mà con đòi công bằng sao?
– Đáng ghét!_cô lại vùi mặt trong ngực anh để hưởng thụ sự ấm áp rất ít khi cô cùng anh ở một chỗ thế này cảm giác yên tĩnh nhưng trong lòng cô lại không ngừng rung động.
Hai người đang hưởng thụ sự ấm áp liền nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài kèm theo một giọng nói vô cùng quen thuộc.
– Anh hai! Có Kỳ Quân đến thăm chị dâu.
– Hai em vào đi!_Tử Phong bị Tâm Di đưa bàn tay chắn trước ngực anh đẩy ra nhưng anh vẫn thản nhiên nói vẫn giữ chặt lấy cô không buông giống như sợ rằng khi buông cô ra, cô sẽ lại ngủ một giấc dài không thèm quan tâm anh.
Cửa phòng vừa mở, bốn con mắt ngoài cửa sáng quắc nhìn cảnh tượng trước mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
– A, chị dâu tỉnh rồi, để em đi báo cho ba mẹ biết!
Nói xong Tử An một bước đi ba bước chạy như sóc lập tức biến mất, Kỳ Quân nhìn theo lắc đầu bất lực, nhìn
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
