watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 15:16 - 22/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 9974 Lượt

nhỉ, có nghe Giai kể đang hẹn hò với ai đâu! Lúc đó Tây mới cúi xuống nhìn tấm thiếp dắt bên trong bó hoa, không xem thì thôi, xem rồi tức muốn chết luôn. Người tặng hoa chính là Hàng – em trai mình. Tây liền giấu tấm thiếp đó vào trong túi quần, lỡ mà để đồng nghiệp biết được thì khác nào tạo chuyện lúc trà dư tửu hậu cho mọi người chứ. Đồng thời Tây cũng lo không biết trưởng phòng phát hành có nhìn thấy tấm thiếp đó chưa? Nếu thấy rồi không hiểu có biết Hàng là ai không? Vì quá lo lắng Tây quên cả đường đi, đôi chân cứ dẫn lối về phòng mình. Về đến phòng mới nhận ra là nhà văn Trần đã đến, đang đứng quay lưng về phía Tây nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phố phường.

phường.

Trần Lãm cầm theo bó hoa hồng đi ra phía cầu thang, gặp ngay Giai đúng lúc ấy đang vào thang máy. Giai rất tự nhiên khen bó hoa thật đẹp, thế nên nhà văn Trần vui vẻ đáp ngay: “Là một độc giả nhờ Tây gửi tặng tôi đấy.”

“Độc giả nào?”

“Cũng không biết nữa. Không để lại tên tuổi, chẳng để lại gì hết.”

“Có lòng quá nhỉ.”

“Cũng làm người ta băn khoăn.”

“Không chừng là người thầm yêu chị cũng nên.”

“Làm gì có chuyện. Bản thân tôi còn không nghĩ tới chuyện đó. Tôi chuyên viết về tình yêu nam nữ,chẳng nhẽ còn không hiểu đàn ông sao? Tiêu chuẩn đàn ông thích một cô gái luôn luôn không thay đổi – hai mươi tuổi! Bất luận đó là chàng trai hai mươi tuổi hay ông lão tám mươi tuổi đều thích phụ nữ hai mươi tuổi!… Thôi đi!” Rồi đi tiếp.

Câu nói của nhà văn Trần khiến Giai xao lòng, nhưng đồng thời lại thấy vui mừng. Vui mừng bởi mình đã rút chân khỏi trò chơi tình ái tưởng chừng nắm chắc thất bại ấy.

Văn phòng vắng lặng, chỉ có tiếng gõ bàn phím lách cách. Giai cũng đang ngồi làm việc trước màn hình vi tính. Điện thoại gọi tới. Là điện thoại di động của Giai. Do dự trong giây lát Giai cuối cùng vẫn quyết định nhận điện. Chút do dự ấy là bởi cú điện thoại này do Hàng gọi tới. Nhưng Giai vẫn nhận điện vì trong lòng rất muốn nhận điện, Giai tự cho mình lý do là có gì đâu mà không dám nhận điện chứ? Cây ngay không sợ chết đứng. Hàng hỏi Giai đã nhận được hoa chưa? Trong giây lát, Giai chợt hiểu ra bó hoa nhà văn Trần cầm trên tay là thế nào. Giai giận dữ vô cùng, quên cả phải trả lời điện thoại của Hàng, cũng quên luôn cả dập máy, cầm điện thoại tiến thẳng sang phòng làm việc của Tây.

Lúc Giai sang, Tây đang nói chuyện với Hàng: “Hàng, em điên hả, có biết tặng hoa hồng nghĩa là gì không? Em biết rõ là sẽ không có kết quả gì còn tán tỉnh người ta nữa, đây chính là hại người ta mà cũng hại chính mình. Giai đã ba mươi tuổi rồi, không còn là cô gái mà hôm nay em yêu mai em bỏ được nữa, những cô bé đó có tương lai rộng mở, có thể mất mát, còn những phụ nữ đã ba mươi như bọn chị không thể mất mát hơn!” Rồi Tây dập máy. Ngước nhìn lên đã thấy Giai trước mặt, nhìn vẻ mặt của Giai, Tây liền nói: “Là mình lấy hoa dâng phật, chính mình tặng Trần Lãm bó hoa Hàng tặng bạn đấy. Mình làm thế là vì cả hai.”

“Dù là vì bọn mình cũng nên hỏi qua ý kiến của mình chứ.”

“Giai à. Mình có thể hiểu tình cảm của bạn với Hàng.” Tây bộc bạch lòng mình: “Bạn thực sự rất đáng yêu. Nhưng trên thế giới này những vật đáng yêu nhiều lắm: căn hộ cũng đáng yêu hay biệt thự đáng yêu? Đương nhiên biệt thự đáng yêu. Nhưng giờ mình đang sống trong một căn hộ, ai có thể lấy nó về cho mình dù biết nó thật đáng yêu chứ?… Hàng còn trẻ, còn dại, mọi người không chấp! Nó hả, giờ chẳng qua thấy mấy đứa cùng trang lứa, mấy cô công chúa kia đem lại phiền phức, lại gặp bạn một người độc lập, không phải lúc nào cũng léo nhéo bên cạnh, còn rất biết chăm sóc người khác nữa, rất hiểu tâm lý người khác nên nghĩ đó là tình yêu đích thực.”

“Nghe bạn nói vậy chẳng hóa ra mình đang dụ dỗ em trai bạn hả.”

“Mình không có ý nói thế, mình chỉ muốn nói bạn có kinh nghiệm hơn nó. Trên chuyến tàu tình ái này, bạn cần phải là người nắm giữ tay chèo.”

“Vậy ý bạn là mình lợi dụng kinh nghiệm để dụ dỗ em trai bạn!… Cho bạn biết, mình không dụ dỗ ai hết, trước đây không, bây giờ cũng không, mình chưa từng làm vậy!”

“Bạn không ư? Nếu không sao tự nhiên nó lại tặng hoa cho bạn?” Tây cố kìm chế, những gì không nên nói cũng đã nói ra mất rồi: “Lẽ ra mình không định hỏi bạn, nhưng nếu bạn đã nói vậy, mình sẽ hỏi rõ luôn: ngày hôm đó, cái hôm trước tết bạn tiễn vợ chồng mình tới bến xe Bắc Kinh đó, trên đường về bạn và nó đã nói gì với nhau? Sau khi về, nó nhất quyết không cùng mẹ mình đi tới nhà bạn gái nữa, vé thì đã mua cả rồi!”

Giai vô cùng ngạc nhiên. Thực sự chuyện này Giai không hề hay biết, trong lòng cũng rất nóng ruột. Lúc ấy, điện thoại của Giai lại đổ chuông, chiếc điện thoại màu xanh ngọc trông như một con vật sống. Chẳng nhìn cũng rõ là điện thoại ai gọi tới. Tây nhìn chằm chằm vào mặt Giai cùng ngầm ý cảnh cáo và ngăn trở. Cũng vì thế Giai giận dữ, giận dữ bởi chính cách cư xử vô lý của Tây. Giai vốn không định nhận điện thoại của Hàng, thậm chí là cả hoa, nhưng nhận hay không là việc của Giai, dù có từ chối cũng nên do chính Giai từ chối, Tây dựa vào cái gì mà dám làm thế chứ, dám tự ý đem hoa của Giai cho người khác chứ? Ai cho Tây cái quyền đó? Đừng tưởng bạn không cho mình nhận điện thì mình không dám nhận. Thật nực cười. Giai nhìn thẳng vào mắt Tây, một tay giơ điện thoại lên, nhận máy, và nói rất to: “Hàng à…” Vốn định oang oang nói tiếp, nhưng vừa nói được một câu cổ họng bỗng nghẹn lại, chẳng nói thêm được gì nữa, chỉ trực khóc òa. Nhưng Giai không thể khóc. Không thể để Tây thấy mình đang khóc, càng không muốn Hàng biết mình đang khóc. Nhưng nếu không khóc, Giai chẳng thể nói tiếp được nữa. Đương nhiên, từ đầu dây bên kia, Hàng rất lo lắng, liên tục hỏi thăm, Hàng nói to đến mức Tây nghe rõ mồn một. “Giai à? Em sao thế? Sao không nói? Chị anh lại làm gì em hả? Có cần anh gọi điện thoại bảo chị ấy không? Chị ấy toàn nói vậy ý mà.”

Nghe em trai đang bình phẩm về mình với người khác, Tây giận tới mức đôi tay cứng đơ lại, đầu óc quay cuồng, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tây muốn kìm chế lại, nhưng không thể kìm chế được nữa liền làm toáng lên! Tây đứng phắt dậy, đi thẳng ra phía cửa – trong cơn giận dữ vẫn không mất đi vẻ lạnh lùng, dù đánh hay chửi nhau vẫn phải đóng cửa cái đã. Nào ngờ vừa ra tới cửa, có người trong thang máy cũng bước ra, trên tay cầm bó hoa hồng to hỏi thăm Tây. Tây chẳng nghĩ ngợi gì, cầm tờ giấy và cây bút của nhân viên chuyển phát, ký nhận, tranh thủ lúc đó, Giai đi về…

Tan giờ về, Tây ôm theo một bó hoa hồng thật to. Đúng giờ tan tầm, những người đợi cầu thang rất đông, mặt Tây không chút tình cảm, mắt cũng không nhìn thẳng. Thang máy tới, mọi người dồn dập bước vào. Mấy đứa con gái vô học từ xa chạy tới chen ngay trước mặt Tây bước vào. “Cẩn thận chút đi! Kẹt vào đừng có trách tôi!”. Tây nghiêm mặt quát. Mấy đứa đó nhìn một hồi nhưng không nói câu nào; thang máy dừng ở tầng 20, mấy đứa đó bước ra, có đứa đi trước còn buông lại một câu: “Tinh vi cái gì chứ, héo hết cả rồi!” “Chắc là hoa giảm giá!” “Giảm 70% ý chứ!” Kèm theo đó là cả một tràng cười, rồi mấy đứa đó đi thẳng. Tây định bước ra đuổi theo cho chúng một trận nhưng thang máy đã khép lại, lên tầng, lên đến tầng 18, thang máy lại dừng. Tây nhét bó hoa trong tay vào tay vịn trong thùng thang máy rồi đi ra. Quốc về nhà từ rất sớm, trông thấy Tây trở về với hai bàn tay trống không nên hơi băn khoăn: “Hoa anh tặng em đâu?”

“Vứt rồi.”

“Sao lại vứt?”

“Héo rồi!”

“Nhân viên chuyển phát nhanh ngày càng nói láo!” Quốc tức giận cao giọng quát: “Biết thế cứ gọi chuyển phát thường cho xong! Để anh gọi cho họ!”

“Thôi đi!” Tây dài giọng ra nói: “Đừng diễn kịch nữa. Bao năm làm vợ chồng với nhau, em chẳng biết quá rõ anh à.”

Bị lật tẩy, Quốc lập tức thay đổi nét mặt: “Ừ đấy, đó là hoa giảm giá, vì sao những thứ khác cũng không mua giảm giá thế đi? Cái tốt là cái sau cùng mà – nhưng anh cũng không biết là hoa đã héo! Em biết là anh không thích Lễ tình nhân gì gì đó mà, nhưng anh nghĩ em sẽ vui nên anh ghi lịch nhắc trong điện thoại. Giờ anh hiểu rằng quan hệ giữa hai vợ chồng không nên chỉ quan tâm tới chuyện mình thích hay không thích gì. Tây à, năm sau, năm sau nữa, mong em luôn vui vẻ!…”

Tây xua tay cắt đứt những bộc bạch trong lòng Quốc, vừa tháo giày vừa nói: “Tối nay ăn gì anh?”

Quốc chợt bừng tỉnh lại: “Bữa tiệc đầy nến!” Khi Tây đến bên bàn ăn, quả nhiên đầy bàn nến, khi Quốc chuẩn bị thắp nến lên thì Tây chặn lại: “Thôi anh, để nến lại bật điện lên đi.”

“Tây à, em tiến bộ nhiều lắm đấy.” Quốc vui mừng tán đồng.

“Tiến bộ?” Tây lườm một cái rồi nói: “Cái này gọi là thoái hóa!”

Trong khi ăn tối, Quốc cảm thấy Tây đang có việc gì đó không vui nhưng không hỏi. Bởi khi nào muốn nói Tây sẽ tự nói, thường Tây không giấu được quá lâu. Quả nhiên, chẳng lâu sau, Tây kể ra hết, từ đầu chí cuối rất sinh động. Quốc nghe mà trong lòng thở phào nhẹ nhõm vì việc này không liên quan tới mình. Nét mặt cũng đanh lại như để thể hiện sự đồng tình với Tây. Nghe xong chuyện của Tây, Quốc im lặng suy nghĩ khoảng hai phút, sau đó nói rằng Tây chẳng nên để ý tới chuyện này

Trang: [<] 1, 39, 40, [41] ,42,43 ,58 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT