![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
lạc, song Lý Thuần Như vẫn không tin, Tây Môn Thất nói tiếp:
- Khúc đảo chủ có tất cả ba trai ba gái, kể cả công tử, điều lạ lùng là mỗi người con trai hay gái trên bắp tay đều có một nốt ruồi son, nên khi Dị ma đầu vừa gặp mặt đã rạch toạc tay áo của công tử là vậy.
Lý Thuần Như nhướng mày:
- Nhưng trên bắp tay vãn bối đâu có nốt ruồi son.
- Đó nhất định là hai vợ chồng Lý Viễn đã xóa bỏ rồi.
Lý Thuần Như ngẫm nghĩ trong chốc lát, rồi nói:
- Vãn bối thật chẳng thể nào tin được những lời nói của tiền bối.
Tây Môn Thất đột nhiên biến sắc mặt, tung mình ngược ra sau phóng đi.
Lý Thuần Như thấy lão có vẻ hốt hoảng, bất giác giật mình hỏi:
- Tây Môn tiền bối, việc gì vậy?
Chỉ thấy Tây Môn Thất dừng lại nơi cửa thạch thất, thò đầu nhìn ra ngoài, lộ vẻ kinh ngạc lẩm bẩm:
- Lạ thật, mới vừa nghe có tiếng người rõ ràng, sao chẳng thấy ai cả thế nhỉ?
Lý Thuần Như nghe vậy cũng kinh hãi:
- Tây Môn tiền bối bảo là Dị lão ma đột ngột quay về ư?
Tây Môn Thất cười ảo não:
- Công tử yên tâm, y chưa đến Tứ Xuyên, chưa gặp được Lý Viễn và Lâm Tịnh Nhân, không bao giờ trở về đâu.
Lý Thuần Như thắc mắc:
- Lão ta cần gia phụ và gia mẫu chi vậy?
- Công tử không tin lời lão ô, nhưng Dị lão ma vừa gặp mặt là đã hoài nghi công tử chính là ấu tử của Hắc Thủy đảo chủ mà lão ta đã nhiều năm tìm kiếm để diệt trừ hậu hoạn, nhưng có điều lão ta chưa phát hiện nốt ruồi son nên mới không dám quả quyết, mà giữ công tử lại trong cốc, nếu lão ta mà không tìm gặp hai vợ chồng Lý Viễn hỏi cho ra lẽ, làm sao lão ta chịu thôi?
Lý Thuần Như thừ ra một hồi lâu, nhớ lại thật kỹ mọi thái độ của cha mẹ đã đối xử với mình trong quá khứ, thật chẳng có chút dấu tích nào chứng tỏ mình không phải là con thân sinh của họ. Hơn nữa, phụ thân đối với mình còn tốt hơn Lý Bảo ca ca nhiều.
Vả lại, việc xóa bỏ nốt ruồi son như Tây Môn Thất đã nói cũng chẳng thể tin được, bởi dù xóa bỏ nốt ruồi đi thì cũng phải có dấu vết, nhưng nơi bắp tay chàng nhẳn bóng, không hề có một vết sẹo nhỏ nào. Tuy nhiên, Lý Thuần Như cũng chẳng thể không tin lời Tây Môn Thất phần nào, bởi một là chàng không hề có chút quan hệ gì với Tây Môn Thất, vậy mà đối phương lại rất tử tế với mình, hai là chuyện kể của Tây Môn Thất hết sức mạch lạc và có căn cứ.
Do vậy, Lý Thuần Như nói:
- Tây Môn tiền bối, sự việc đã có liên quan đến thân thế của vãn bối, vãn bối cũng phải hỏi song thân cho rõ ràng, xin tiền bối hãy giải huyệt cho, để vãn bối đến Tứ Xuyên nhà họ Thương gặp gia phụ và gia mẫu ngay.
Tây Môn Thất nghiêm mặt nói:
- Khúc công tử, lúc sinh tiền lệnh tôn rất ít giao du, tuy lão ô là người trong hắc đạo, song lại là bạn thâm giao duy nhất của lệnh tôn. Cái chết của lệnh tôn dù mọi người đều biết là do Dị lão ma gây ra, nhưng không một ai dám đứng ra hỏi tội, chỉ lão ô ba lần tìm đến Ngân Hoa Cốc báo thù, song cả ba lần đều thất bại dưới tay lão ma, vì vậy mới giả vờ cam lòng thuần phục, nhẫn nhục sống trong Ngân Hoa Cốc để chờ đợi thời cơ, nếu công tử đến Tứ Xuyên ắt sẽ chạm mặt Dị lão ma, thử hỏi công tử làm sao đương cự nổi lão ma ấy? Vậy thì dòng họ Khúc đảo chủ sẽ đoạn tuyệt rồi còn gì?
Lý Thuần Như nghe giọng điệu đối phương quá thành khẩn, lòng càng thêm hoang mang:
- Vậy đến bao giờ vãn bối mới theo kịp võ công của Dị lão ma?
- Lão ô không dám khẳng định, nhưng hiện công tử đang nằm trên chiếc giường được chế tạo bằng Huyền Băng vạn năm, giúp ích rất nhiều cho người luyện võ, chỉ cần công tử cố gắng chịu đựng nằm trên ấy bảy ngày, công lực vốn có sẽ được khôi phục, còn sau này thì tùy ở cơ duyên của công tử mà thôi. Sau khi lão ô giải huyệt, xin công tử hãy nhớ kỹ là trong vòng bảy ngày bảy đêm, dù đau đớn đến mấy cũng không được rời xa nửa bước, ngay cả khom người cũng không được. Bằng không, e rằng công tử cũng khó có thể khôi phục lại công lực trước đây.
Nói
đoạn lão vung tay giải huyệt cho Lý Thuần Như.
Lý Thuần Như từ nảy giờ đã tập trung tâm thần lắng nghe Tây Môn Thất kể về bí mật thân thế mình nên đã quên mất nỗi đau trên người, giờ huyệt đạo được giải, chàng liền cảm thấy hơi lạnh len vào cơ thể hết sức đau nhức khó chịu, song nhớ đến lời nói của Tây Môn Thất, cho dù giả dối thì mình cũng chẳng thể từ nay trở thành phế nhân, nỗi đau khổ này bắt buộc phải chịu đựng thôi. Do đó, chàng cắn chặt răng, cố gắng nhận chịu, còn Tây Môn Thất thì đi loang quanh trong thạch thất, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị.
Hơn nửa giờ sau, da thịt Lý Thuần Như đã tê dại, song nỗi đau khổ càng khó chịu hơn, chàng bèn cố vận chân khí và đưa mắt nhìn Tây Môn Thất, chỉ thấy ông ta thỉnh thoảng lại đứng nơi cửa thất nhìn ra ngoài và ngưng thần lắng nghe, vẻ mặt mỗi lúc càng thêm kinh ngạc, hiển nhiên ông ta đã phát hiện bên ngoài có động tịnh gì đó và không chỉ một lần.
Lý Thuần Như tự biết võ công của mình so với Tây Môn Thất chẳng khác một trời một vực, dù có tiếng động gì chàng cũng chẳng nghe thấy được, chàng chỉ mong được bình an vô sự, cho dù phải chịu đựng đau khổ suốt bảy ngày bảy đêm thì chàng cũng cố gắng hầu có thể khôi phục công lực.
Song sự đời luôn trái ý người. Đột nhiên, Tây Môn Thất sầu mặt, tung mình đưa tay lấy từ trên vách ra một chiếc túi vải rất dài, chỉ nghe “choang choang” hai tiếng, trở ra cửa thạch thất trầm giọng quát:
- Kẻ nào đã năm lần bảy lượt rình rập bên ngoài Ngân Hoa Cốc, hãy để lại danh tánh.
Tiếng quát vọng đi rất xa, liền sau đó chỉ nghe tiếng nữ nhân từ xa vọng lại, tuy khẽ nhưng rất rõ ràng, nói:
- Dám hỏi Ngân Hoa Cốc chủ, Dị lão tiên sinh có trong cốc không?
Lý Thuần Như vừa nghe tiếng nói liền giật mình kinh hãi, Tây Môn Thất cũng biến sắc mặt, ngoảnh lại nói:
- Khúc công tử, bất luận bên ngoài xẩy ra chuyện gì, công tử cũng phải nhớ là tuyệt đối không được rời khỏi giường, khi lão ô ra khỏi đây, sẽ phong bế lối vào ngay, chỉ cần công tử tỉnh dưỡng là được rồi.
Vừa nói lão vừa từ trong túi vải lấy ra hai món binh khí kỳ dị sáng lóa.
Binh khí ấy gồm có năm đoạn, cấu trúc gần giống như côn tam khúc, mỗi đoạn dài chừng một thước và có khoen nối liền nhau, nhưng không phải là khoen tròn mà là ba mặt ngạnh sắc nhọn.
Danh hiệu Tây Môn Thất đã vang lừng võ lâm, món binh khí độc môn Truy Hồn Ngũ Sát Tiên của ông ta, dĩ nhiên nhìn là biết ngay. Tây Môn Thất ngoại hiệu là Quỷ Bất Kiến Ảnh và Đơn Đao Song Tiên, nghe đâu đôi Truy Hồn Ngũ Sát Tiên khi thi triển không cần dùng đến hai tay, mà chỉ cần một tay là đủ, tay kia còn có thể xử dụng ngọn Nhạn Linh Đao xuất thần nhập hóa, kể như hai tay cùng lúc thi triển ba món binh khí, thật hiếm có trong võ lâm.
Lý Thuần Như bởi đã nhận ra tiếng nói của nữ nhân kia bèn vội nói:
- Tây Môn tiền bối hãy hết sức cẩn thận.
Tây Môn Thất cười:
- Với danh tiếng của Dị lão ma trong Ngân Hoa Cốc này, liệu bọn họ có dám lộng hành không?
Nói đoạn lão quấn đôi Ngũ Sát Tiên vào lưng, phi thân ra ngoài, đến chỗ khe nứt, bưng lấy một tảng đá to bít lại, rồi mới chậm rãi đi đến gần cửa cốc, đứng lại nói:
- Ngân Hoa Cốc xưa nay không hề lai vãng với các vị, các vị đến đây có việc gì?
Tây Môn Thất vừa dứt lời, chỉ thấy cửa cốc bóng người nhấp nhoáng, đã có ba người xuất hiện. Ba người này thảy đều đeo mặt nạ đỏ như máu, chính là Tát Thị Tam Ma ở Quý Châu.
Người mập lùn là lão đại Tát Nguyên Bá, người mảnh khảnh là lão nhị Tát Đằng, nữ nhân là út tên Tát Băng Tây Môn Thất đã từng gặp họ mấy lần tại Quý Châu khi xưa, nên chẳng xa lạ gì, bèn lạnh lùng nói:
- Thì ra là các vị, đến đây có việc gì?
Tát Thị Tam Ma không đáp, bỗng cùng đưa tay gỡ mặt nạ xuống.
Tây Môn Thất giật mình, bất giác lùi ra sau ba bước, bởi khi xưa ông từng nghe nói, Tát Thị Tam Ma này, lão đại và lão nhị trước kia đều là quan Thố ty ở Miêu Cương, về sau theo lời đồn đại trên chốn giang hồ, đệ nhất dị nhân giới hắc đạo là Hắc Linh Thần Quân ngao du Miêu Cương và đã ở lại rất lâu nên mới thu nhận ba người làm độ đệ.
Thế nhưng, Tát Thị Tam Ma chưa bao giờ đề cập đến sư thừa với người khác, một khi động thủ là không bao giờ để sống còn, do đó cũng chẳng ai rõ về nguồn gốc võ công của họ.
Tuy nhiên, bọn họ chẳng những bản thân thích đeo mặt nạ, mà cả khi tiếp xúc với người trong giới hắc đạo, cũng đòi hỏi đối phương phải đeo mặt nạ, giống hệt như thói quen của Hắc Linh Thần Quân khi xưa, nên mới có lời đồn đại là Hắc Linh Thần Quân đã thu nhận đồ đệ ở Miêu Cương.
Mặt nạ của Hắc Linh Thần Quân khi xưa tuy không phải màu đỏ, song có lệ là khi gỡ mặt nạ xuống, tức chứng tỏ có thâm thù đại hận với đối phương, ra tay ắt cũng vô cùng tàn bạo.
Tây Môn Thất bởi nhớ đến lời đồn đải trong võ lâm, nên vừa thấy Tát Thị Tam Ma gỡ mặt nạ xuống, ông không khỏi kinh hãi, chỉ thấy ba người chẳng phải xấu xí như đã tưởng tượng, ngũ quan đều rất ngay thẳng, tuổi tác cũng chừng từ bốn đến năm mươi.
Tây Môn Thất không đoán ra được họ đến đây vì việc gì bèn hỏi:
- Ba vị từ xa xôi đến đây, có điều chi chỉ giáo, xin hãy thẳng thắn cho biết.
Lão đại Tát Nguyên Bá buông tiếng đằng hắng
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
