|
NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM ![]() |
liều buông tay, đôi Ngũ Sát Tiên “choang” một tiếng rơi xuống đất, người cũng nhắm mắt ngã ngửa ra sau.
Tát Đằng và Tát Băng buông tiếng cười quái dị, lập tức sấn tới, tung chân đá vào ngực đối phương.
Bỗng nghe Tát Nguyên Bá hét to:
- Hãy cẩn thận, y đã nhiều năm lừng danh trong võ lâm…
Song đã muộn, chỉ thấy Tát Đằng và Tát Băng chân chưa kịp đạp xuống, Tây Môn Thất bỗng chỏi tay xuống đất, hai mắt bừng mở và buông tiếng quát vang, tung người bật dậy, đồng thời tay trái quét ngang, ánh thép lóe lên thành một vòng tròn, máu tươi phun xối xả.
Tây Môn Thất ha hả cười vang, cố nén nội thương lùi mau nửa bước.
Liền theo đó, Tát Đằng và Tát Băng ngã lăn ra đất, cũng may hai người võ công cao thâm, vừa thấy ánh đao lóe lên đã vội đề khí cất người lên cao hơn một thước.
Thế nhưng ngọn đơn đao của Tây Môn Thất dài đến bốn thước, mỏng như giấy và sắc bén vô cùng, cất giấu trong mình bất kỳ chỗ nào, là món binh khí thần xuất quỷ mật khó thể đề phòng. Hơn nữa, chiêu đao vừa rồi lại là Địa Trù Hoành Tảo (giăng phủ mặt đất) nổi tiếng đao xuất là có máu, nên Tát Đằng và Tát Băng đều bị tiện mất nửa bàn chân trái.
Hai người vội bế huyệt chỉ huyết, không còn đối địch được nữa. Tây Môn Thất cố vận một hơi chân khí, thừa lúc Tát Nguyên Bá đến xem xét thương thế hai người kia, lao bổ tới vung đao chém vào sau lưng đối phương, uy thế hết sức kinh người.
Tát Nguyên Bá vội chộp lấy hai người dưới đất, lướt tới trước hơn một trượng, song đó chỉ là hư chiêu, Tây Môn Thất vừa thấy đối phương lướt tới, lập tức phóng đến nhặt đôi Ngũ Sát Tiên.
Chỉ thấy ông ta tay trái đơn đao, tay phải song tiên, đứng đó oai phong lẫm liệt, ngửa mặt lên trời huýt dài, trông như chưa hề thọ thương, nhưng thật sự thì ông đã thọ thương trầm trọng.
Lẽ ra đã thọ thương trầm trọng như Tây Môn Thất, tuyệt đối không nên dùng nội lực phát ra tiếng cười, bởi như thế càng khiến thương thế trầm trọng hơn. Nhưng Tây Môn Thất biết rõ tình thế trước mắt, tuy chỉ còn một mình Tát Nguyên Bá có thể động thủ với mình, nhưng nếu Tát Nguyên Bá bức mình đến gần Tát Đằng và Tát Băng, hai người vẫn có thể sử dụng phách không chưởng tấn công mình, không đầy hai mươi chiêu mình ắt sẽ bại. Còn bây giờ nếu mình giả vờ bình an vô sự và buông lời khiêu khích, rất có thể sẽ khiến Tát Nguyên Bá bởi không nhất định được thương thế của mình mà tạm thời rút lui.
Mặc dù ba người đến đây là có mục đích, nhất định không bao giờ chịu bỏ qua dễ dàng, song dù chỉ có được chút cơ hội để thở, mình cũng có thể cố thủ trong thạch thất thì cũng chẳng đến đổi nào. Do đó, ông chẳng màng mình đang thọ trọng thương, vẫn cố buông tiếng cười vang, cười xong ông vung nhẹ đơn đao nói:
- Tát lão đại khiếp sợ rồi ư?
Tát Thị Tam Ma thời quả đã khiếp sợ trước khí thế của Tây Môn Thất, ba người đưa mắt nhìn nhau, đoạn Tát Nguyên Bá đỡ hai người dậy, cười khẩy nói:
- Tây Môn Thất, ngươi chớ huênh hoang, bọn ta hôm nay thất bại, ngày mai nhất định sẽ lại đến, hãy chờ xem.
Tây Môn Thất ha hả cười vang:
- Bất luận các vị bao giờ đến, Tây Môn Thất này nếu chau mày một cái thì không phải là trang hảo hớn.
Tát Nguyên Bá cười gằn:
- Tốt lắm!
Đoạn lão hai tay dìu lấy hai người, Tát Đằng và Tát Băng dù chỉ còn một chân, phóng đi cũng nhanh khôn tả, thoáng chốc đã ra khỏi Ngân Hoa Cốc thật xa.
Tây Môn Thất biết họ điều thương xong nhất định sẽ quay lại, thầm buông tiếng thở dài, ngụm máu nóng đã nén nơi ngực tự nãy giờ, bởi tinh thần thư dãn, liền tức “ụa” một tiếng phún ra khỏi miệng, máu tươi lốm đốm dính trên chòm râu bạc, khiến ông trong thoáng chốc trông như đã già đi rất nhiều.
Sau khi phún ra một ngụm máu tươi, Tây Môn Thất dùng đao chỏi đất, vừa định đi về phía khe đá, nào ngờ vừa quay đầu lại, bỗng nghe nơi cửa cốc lại vang lên một tiếng đằng hắng.
Tây Môn Thất giật nẩy mình, thầm nghĩ nếu trong lúc này lại có cường địch kéo đến, mình dứt khoát không thể nào ứng phó được nữa.
Nghĩ đoạn, vội dùng tay áo lau sạch vết máu trên râu, đoạn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một lão nhân nhỏ thó gầy gò, dáng vẻ quái dị đang đứng nơi cửa cốc, tay cầm một con rắn nhỏ cỡ ngón tay út, toàn thân một mầu xanh biếc và dài chừng tám thước, đuôi quấn vào cổ lão ta.
Tây Môn Thất gượng cười nói:
- Linh Xà tiên sinh đến đây có việc gì vậy?
Linh Xà tiên sinh cười hề hề:
- Tây Môn bằng hữu đã thọ thương chẳng nhẹ đấy.
Tây Môn Thất biết Linh Xà tiên sinh này không thường đi lại trên giang hồ, trong giới võ lâm rất ít ai biết đến, song võ công của lão hết sức quái dị và riêng mình một cõi, biết chẳng thể dấu diếm được, cười ảo não nói:
- Đa tạ đã quan tâm, tiên sinh đến đây thật ra có việc gì?
Linh Xà tiên sinh cười quái dị:
- Tây Môn bằng hữu có nhận ra vật này không?
Vừa nói vừa lấy từ ngực áo ra một chiếc ngân lệnh sáng lấp lánh hình tam giác và to cỡ bàn tay.
Tây Môn Thất kinh ngạc:
- Đó là ngân lệnh của cốc chủ, trong võ lâm ai mà chẳng biết?
Linh Xà tiên sinh nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, thấy lệnh như thấy người, xin phiền Tây Môn bằng hữu hãy trao Lý Thuần Như ra cho.
Tây Môn Thất sửng sốt:
- Linh Xà tiên sinh, lệnh này chỉ có thể xử dụng một lần là phải trả cho cốc chủ, vật quí giá như vậy sao tiên sinh lại dùng vào việc này?
- Lão huynh đừng thắc mắc, bổn nhân tự biết liệu định.
Tây Môn Thất hết sức thắc mắc, mình sở dĩ lo cho Lý Thuần Như là bởi rất có thể chàng là ấu tử của Khúc Cầm Phu, nhưng còn Tát Thị Tam Ma và Linh Xà tiên sinh thì cần Lý Thuần Như để làm gì?
Tây Môn Thất ngẫm nghĩ một hồi, đoạn nói:
- Linh Xà tiên sinh thật không may, Lý Thuần Như hiện không có trong cốc.
Linh Xà tiên sinh quơ ngân lệnh trong tay, phản chiếu ánh nắng lấp lóa nói:
- Tây Môn bằng hữu dám trái lời Dị cốc chủ ư?
Tây Môn Thất ngửa hai tay:
- Y đã không còn trong cốc, tại hạ biết làm sao hơn?
Linh Xà tiên sinh cười ha hả:
- Khi nãy đối địch với Tát Thị Tam Ma thì Lý Thuần Như còn trong cốc, chỉ trong chốc lát sao lại biết mất được?
Tây Môn Thất thầm kinh hãi, thì ra Linh Xà tiên sinh đã đến đây cùng lúc với Tát Thị Tam Ma, tuy không biết lão ta tìm Lý Thuần Như làm gì, song chung qui cũng chẳng có ý tốt lành, nên định thần nói:
- Linh Xà tiên sinh biết một mà không biết hai, lúc Tát Thị Tam Ma đến đây là Lý Thuần Như đã không còn trong bổn cốc, chẳng qua tại hạ bỡn cợt họ đó thôi.
Linh Xà tiên sinh nhún vai:
- Tôn giá có thể bỡn cợt Tát Thị Tam Ma thì cũng có thể bỡn cợt bổn nhân, bổn nhân chẳng thể tin được lời tôn giá, phải lục soát Ngân Hoa Cốc này một phen mới được.
Tây Môn Thất sửng sốt, đoạn quát:
- Cả gan!
Linh Xà tiên sinh cười ha hả:
- Lão phu có ngân lệnh trong tay, hiện cũng như cốc chủ, tôn giá thật to gan, dám ngăn trở lão phu ư?
Tây Môn Thất biết là Linh Xà tiên sinh có ngân lệnh trong tay, nếu động thủ với lão ta, Dị Cư Hồ mà biết được sẽ là họa tày trời. Nhưng ông đã hoài nghi Lý Thuần Như chính là đứa con trai duy nhất còn sót lại của Hắc Thủy đảo chủ Khúc Cầm Phu, đại ân nhân khi xưa của mình, lẽ đương nhiên đâu thể trao Lý Thuần Như cho Linh Xà tiên sinh.
Lão bèn lùi ra sau hai bước, đưa ngang đơn đao gằn giọng nói:
- Linh Xà tiên sinh, nếu tiên sinh khăng khăng cậy lệnh hiếp người, tại hạ đành phải đắc tội.
Linh Xà tiên sinh cười vang:
- Tây Môn bằng hữu hiện đang trọng thương, tuy giả vờ trầm tĩnh dọa lui được Tát Thị Tam Ma, nhưng không dọa lui được Linh Xà tiên sinh này đâu. Trong vòng ba chiêu nếu không khiến tôn giá phơi xác tại đây cho, thật uổng với danh xưng Linh Xà tiên sinh.
Dứt lời, lão nhẹ vung tay, con rắn xanh đã quét ra như một ngọn nhuyễn tiên, “vù” một tiếng, nghiêng nghiêng quất vào vai Tây Môn Thất.
Tây Môn Thất thấy mình không dọa được đối phương, không khỏi thầm kinh hãi, vừa thấy Linh Xà tiên sinh dùng rắn làm vũ khí tấn công, liền thụp người và gắng gượng vận đề một hơi chân khí, đơn đao vung lên đỡ gạt.
Linh Xà tiên sinh vung rắn từ trên xuống, hai người xuất thủ đều nhanh khôn tả, chớp nhoáng đao đã chạm vào mình rắn.
Tây Môn Thất mừng rỡ, ngỡ là ngọn đao của mình sắc bén khôn cùng, nhất định sẽ tiện đôi rắn độc, lòng đã tính toán đổi chiêu thế nào sau khi rắn bị tiện đôi.
Ngờ đâu khi đơn đao vừa chạm vào mình rắn, Tây Môn Thất chỉ cảm thấy sức đè của rắn mạnh khôn cùng, loạng choạng lùi sau nửa bước ngước nhìn lên, càng thêm kinh hãi, thì ra tuy lưỡi đao chỏi trên bụng rắn, song chỉ làm lõm vào chứ không đứt đôi, và theo sức gạt của đao, con rắn độc nửa thân trên thòng xuống, đầu rắn nhằm ngay huyệt bách hội trên đỉnh đầu Tây Môn Thất mổ thẳng xuống.
Tây Môn Thất cả kinh thất sắc, vội vung song tiên bên tay phải lên, đồng thời nghiêng đầu sang bên né tránh, song đã chậm một chút, tuy huyệt bách hội không bị mổ trúng, nhưng đỉnh đầu cũng bị mổ một phát như búa nện.
Tây Môn Thất lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt tối sầm, loạng choạng lùi ra sau bảy tám bước mới đúng vững lại được.
Tây Môn Thất tuy thọ thương chất chồng, song dẫu sao ông cũng là kỳ nhân bậc nhất trong giới hắc đạo, sau khi đứng vững
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
