|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
xin cho hai người này phải không?
Đào Lâm tiến tới một bước:
- Họ đã bị điểm trúng kỳ huyệt, phu quân còn giết họ làm gì?
Dị Cư Hồ cười phá lên:
- Phu nhân có điều chưa rõ, kẻ ra tay điểm huyệt họ, thủ đoạn độc ác hơn Dị mỗ xa, lúc này trong lòng họ chỉ ước được chết ngay, nên Dị mỗ sát hại họ, đó quả là sự giải thoát, dưới chín suối nhất định họ hết sức cảm kích đại ân của Dị Mỗ.
- Vâng.
Đào Lâm nhất thời không biết nói sao, Dị Cư Hồ lại nói tiếp:
- Thế nhưng, Dị mỗ còn phải khai giải huyệt đạo của họ, để họ còn nói vài lời trước đã.
Đào Lâm kinh ngạc:
- Ủa, phu quân… vừa mới bảo không giải được huyệt đạo của họ, và chính vì vậy phu quân đã…
Dị Cư Hồ cười ngắt lời:
- Quả đúng là Dị mỗ không giải được huyệt đạo của họ, nhưng Dị mỗ có cách khiến cho kỳ kinh bát mạch và chân khí toàn thân họ cùng lúc vỡ nứt và tản mác, bất luận huyệt đạo nào bị phong tỏa cũng sẽ tự khai giải.
Đào Lâm vốn thông minh, liền nói:
- Vậy là họ chết ngay còn gì?
- Đúng vậy, lẽ ra là chết ngay tức khắc, nhưng Dị mỗ lại có thể dùng nội lực tuyệt đỉnh của mình kéo dài thêm sự sống của họ một chút, hầu trả lời những gì Dị mỗ muốn hỏi.
Đào Lâm ngẫm nghĩ hồi lâu, lại nói:
- Phu quân có thể vị tình thiếp tạm khoan hạ độc thủ được chăng?
Dị Cư Hồ cười khẩy:
- Phu nhân không muốn họ chết phải chăng là vì Lý Thuần Như?
Đào Lâm nghe Dị Cư Hồ nói đúng tâm sự mình, không khỏi giật mình kinh hãi, vội nói:
- Không… không phải.
Dị Cư Hồ không màng đến nàng, nói tiếp:
- Nhưng nếu họ không chịu tiết lộ thân phận thật sự của Lý Thuần Như, con người Dị mỗ hết sức đa nghi, thà giết lầm mười người chứ không muốn tha lầm một kẻ địch.
Lý Thuần Như quả đúng là do họ sinh ra thì hắn còn có hy vọng sống.
Đào Lâm nghe Dị Cư Hồ nói vậy không khỏi cứng họng, đưa mắt nhìn Lý Viễn và Thương Linh, thấy hai người mặt mày trắng bệch và gầy quắt queo, rõ ràng chẳng còn sống được bao lâu nữa, so ra dĩ nhiên không quan trọng bằng sinh mạng của Lý Thuần Như, bèn thở dài nói:
- Thôi thì tùy ý phu quân.
Dị Cư Hồ cười, đi đến cạnh Lý Viễn và Lâm Tịnh Nhân, trước hết đỡ Lý Viễn lên, ngón giữa nhẹ búng vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Lý Viễn.
Huyệt Bách Hội chính là trung tâm điều khiển kỳ kinh bát mạch của cơ thể con người, vừa bị điểm trúng Lý Viễn liền tức thời toàn thân run lên lẩy bẩy.
Tiếp theo, “bốp” một tiếng, Dị Cư Hồ lại vỗ vào huyệt Linh Đài nơi sau lưng Lý Viễn, chỉ thấy sắc mặt Lý Viễn đột nhiên ửng hồng lên, “ồ” một tiếng, miệng phún máu xối xả.
Dị Cư Hồ tay vẫn đặt trên huyệt Linh Đài quát:
- Lý bằng hữu, tôn giá đằng nào cũng chết, Lý Thuần Như có phải là con thân sinh của tôn giá hay không? Nói mau!
Lý Viễn sắc mặt từ đỏ nhạt dần dần, buông tiếng thở dài hỏi:
- Các hạ là ai?
Dị Cư Hồ không chút lấy làm lạ, bởi vì vợ chồng Lý Viễn chẳng những huyệt đạo bị phong tỏa, mà toàn thân đều đầy thương thế, không hề hay biết những gì xảy ra xung quanh, bèn truyền chân lực liên tục vào người Lý Viễn để duy trì sự sống cho đối phương và nói:
- Tôn giá không cần biết kẻ này là ai, kẻ này rất có quan hệ với Hắc Thủy đảo chủ Khúc Cầm Phu, Lý Thuần Như có phải là ấu tử của Khúc Cầm Phu hay không? Nói mau!
Lý Viễn mặt bỗng lộ vẻ quái dị:
- Ấu tử… của Hắc Thủy đảo chủ… Khúc Cầm Phu ư? Các hạ bảo…
Lý Viễn nói đến đó, Dị Cư Hồ và Đào Lâm đều hồi hộp cực độ, song tâm trạng hai người khác hẳn nhau, nếu Lý Viễn trả lời “phải”, Dị Cư Hồ sẽ vui mừng và Đào Lâm lại đau khổ, bởi Lý Thuần Như nhất định sẽ chết và Dị Cư Hồ sẽ trừ khử được hậu hoạn.
Thế nhưng, Lý Viễn lại bỏ dở câu nói. Dị Cư Hồ nóng lòng giục:
- Nói mau, phải hay không?
Lý Viễn trợn trừng mắt, cổ họng kêu rồn rột, như cố gắng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói thêm được tiếng nào nữa, mắt trợn ngược chết ngay.
Dị Cư Hồ thấy uổng phí không ít nội lực mà chẳng đạt được chút kết quả nào, không khỏi tức giận, nhả nội lực đẩy bắn thi thể Lý Viễn ra xa. Đoạn lão quay người, nhìn Đào Lâm buông tiếng cười khẩy. Đào Lâm rùng mình, Dị Cư Hồ lại đỡ Lâm Tịnh Nhân lên, cũng như đối với Lý Viễn vừa rồi, khẽ búng vào huyệt Bách Hội của Lâm Tịnh Nhân.
Lâm Tịnh Nhân cũng “ồ” lên một tiếng, khóe môi rỉ máu tươi, mở bừng mắt nhìn quanh hỏi:
- Tôi… đang ở đâu đây?
Dị Cư Hồ cố nén lửa giận, dịu giọng nói:
- Lý phu nhân, tôn phu đã chết, phu nhân cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, có gì cần trăn trối hãy nói mau.
Lâm Tịnh Nhân tình trạng xem ra khá hơn Lý Viễn nhiều, buông tiếng thở dài nói:
- Chẳng còn gì trăn trối cả.
Dị Cư Hồ vội nói:
- Hai con trai của phu nhân, một đã chết tại Đông Xuyên, còn một người nữa, chả lẽ không còn điều chi dặn bảo nữa sao?
Lâm Tịnh Nhân uể oải đảo mắt nhìn quanh hỏi:
- Y… y… hiện đang ở đâu?
- Y hiện đang bình an vô sự, nhưng có điều không muốn gặp hai vợ chồng phu nhân thôi.
Lâm Tịnh Nhân mặt lộ vẻ đau khổ:
- Vì sao?
Dị Cư Hồ đăm mắt nhìn Lâm Tịnh Nhân:
- Y bảo hai người không phải là cha mẹ thân sinh ra của y, mà trước nay hai người lại dấu diếm, nên y không muốn gặp hai người nữa.
Lâm Tịnh Nhân ngẩn người, như muốn gắng gượng đứng lên, nhưng vì quá suy nhược, không sao đứng lên được, đỏ bừng mặt nói:
- Tại sao… y lại thốt ra những lời như vậy?
Dị Cư Hồ vội nói:
- Phu nhân hãy nói mau, điều y nói có đúng hay không, để tại hạ còn bảo lại với y, hai người tuy chết, nhưng không nên để cho con mình phải thắc mắc về thân thế của mình suốt đời.
Dị Cư Hồ ra chiều rất quan tâm đến tương lai của Lý Thuần Như, khiến Lâm Tịnh Nhân bùi ngùi thở dài nói:
- Việc này kể ra… rất dông dài…
Dị Cư Hồ đang đặt tay lên huyệt Linh Đài của Lâm Tịnh Nhân, cảm thấy tâm mạch của bà lúc này đã yếu dần, có thể chết trong tức khắc, bèn vội nói:
- Phu nhân khỏi nói dông dài, chỉ cần trả lời phải hay không là đủ.
Lâm Tịnh Nhân đầu dần rũ xuống, tiếng nói vô cùng yếu ớt, nhưng trong lầu đá rất thinh lặng, nên tiếng nói của Lâm Tịnh Nhân tuy khẽ, song Dị Cư Hồ và Đào Lâm vẫn nghe rõ ràng.
Lâm Tịnh Nhân lại buông tiếng thở dài, mới nói:
- Y… quả thật… không phải… con thân sinh… của chúng tôi.
Dị Cư Hồ buông tiếng cười dài, buông tay nói:
- Kẻ này sớm đã biết rồi.
Lâm Tịnh Nhân vốn chỉ sống nhờ vào nội lực của Dị Cư Hồ, bây giờ Dị Cư Hồ buông tay ra, bà chết ngay tức khắc.
Đào Lâm vội lao tới hỏi:
- Vậy Lý Thuần Như có phải là con của Hắc Thủy đảo chủ Khúc Cầm Phu hay không?
Song Lâm Tịnh Nhân đã chết, đâu thể trả lời câu hỏi của nàng được nữa.
Đào Lâm thờ thẫn đứng lên, trước mắt như hiện lên hình ảnh bơ vơ của Lý Thuần Như và bàn tay máu của Dị Cư Hồ đang chộp xuống chàng.
Nàng nghe lòng đau nhói, hai gối nhũn ra, quì sụp xuống trước mặt Dị Cư Hồ nói:
- Phu quân, lời nói trước khi chết của Lâm Tịnh Nhân chưa chắc đã đúng, chả lẽ phu quân quả muốn hạ độc thủ với Lý Thuần Như thật sao?
Giọng nói của Đào Lâm thật não nùng bi thiết, song Dị Cư Hồ chẳng chút động lòng, sầm mặt nói:
- Phu nhân, hai ta đã trở thành phu thê, phu nhân hẳn không muốn Dị mỗ mai sau bị hại chứ?
Đào Lâm vội nói:
- Phu quân tài ba thông thiên triệt địa, còn ai hại được phu quân nữa chứ?
Dị Cư Hồ lạnh lùng:
- Cũng chưa chắc, Dị mỗ đã tìm kiếm y gần hai mươi năm dài, đến nay mới có tin tức, diệt cỏ phải nhổ tận gốc thôi, phu nhân đừng nói nữa.
Đào Lâm biết nói nhiều cũng vô ích, đành đứng lên. Dị Cư Hồ chỉ đi loanh quanh trong lầu đá, nhất thời trong lầu yên lặng như tờ.
Đào Lâm thì đứng thừ ra, lòng hết sức rối rắm và trống trải, niềm suy tư như lạc lỏng chơi vơi. Hồi lâu, bỗng nghe tiếng vật nặng rơi bình bịch xuống đất liên hồi.
Dị Cư Hồ vừa nghe tiếng động ấy, lập tức đến bên vách đá ngưng thần lắng nghe, chỉ thấy vẻ mặt lão mỗi lúc càng thêm kỳ quặc và đầy tức giận, buông tiếng cười gằn rồi đi đến cạnh cửa, ra sức lay mạnh mấy cái.
Nhưng cánh cửa đá dầy gần hai thước, nặng không dưới mười vạn cân, Dị Cư Hồ tuy công lực cái thế vô song, nhưng cũng chẳng thể nào lay chuyển được.
Vẻ tức giận trên mặt Dị Cư Hồ càng gia tăng, lão không ngừng đi qua đi lại, bước chân nặng nề, bước đến đâu là dấu chân in trên mặt đất tới đó.
Lát sau, bên ngoài lại vang lên tiếng lách cách và tiếng phừng phực, Đào Lâm vốn không hề biết vì sao Dị Cư Hồ lại tức giận khi nghe tiếng vật nặng rơi, giờ mới biết bên ngoài đang chất củi đốt ngôi lầu đá này.
Vách lầu đá tuy dầy, nhưng nếu đốt ngày đêm, có lẽ chỉ ba ngày là ngôi lầu đá này sẽ bị nung đỏ, người bên trong nhất định phải chết.
Nghĩ vậy Đào Lâm vô vàn đau xót, song cũng cảm thấy hết sức an ủi, nụ cười từ lâu vắng bẳng bất giác lại hé nở trên môi, bởi chẳng phải mình nàng sẽ chết trong ngôi lầu này, mà còn có cả Dị Cư Hồ.
Nàng vốn chẳng có chút tình cảm nào với Dị Cư Hồ, niềm vui của nàng dĩ nhiên
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
