watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 17:17 - 20/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 6020 Lượt

bỗng kinh ngạc kêu lên:

- Ủa!

Dị Ngọc Phụng ngạc nhiên hỏi:

- Gì vậy?

Đào Hành Khản chỉ tay lên đồi:

- Lý Thuần Như… mới vừa rồi còn nằm ngủ trên đồi kia, không chút động đậy được, bây giờ lại đi đâu mất nhỉ?

Dị Ngọc Phụng nhếch môi cười:

- Y thật đã trở thành báu vật rồi, hết kẻ này giành lại đến người kia giật, phen này có lẽ lại bị cướp đi mất rồi.

Dị Ngọc Phụng vốn chỉ buột miệng nói đùa, song Đào Hành Khản nghe vậy lại tái mặt nói:

- Dị cô nương bảo là Lý Thuần Như đã bị cướp đi phải không?

Dị Ngọc Phụng ngạc nhiên:

- Phải thì sao nào?

Đào Hành Khản không đáp, tung mình lên đồi. Dị Ngọc Phụng vung roi, “vút” một tiếng, đầu roi quất xuống mặt đất, mượn sức vọt người lên không, liên tiếp tung mình ba lượt đã vượt qua Đào Hành Khản lên đến đỉnh đồi trước.

Hai người vừa lên đến đỉnh đồi, liền quét mắt nhìn quanh, chỉ thấy phía tây nam, cách chừng hai dặm, cát bụi mịt mù, rõ ràng có người giục ngựa phóng đi rất nhanh.

Đào Hành Khản vội nói:

- Dị cô nương, tại hạ phải đuổi theo họ ngay!

Dị Ngọc Phụng đang khi không biết đi đâu, và đã hạ quyết tâm dày vò Đào Hành Khản để báo thù Đào Lâm đã chia rẽ hai cha con nàng, liền nói:

- Tôi đi cùng với!

Hai người lập tức xuống đồi, đuổi theo về hướng tây nam. Hai người võ công đều đã đạt đến mức đăng đường nhập thất, thuộc hàng cao thủ bậc nhất trong võ lâm, một trước một sau phóng đi như sao băng, thoáng chốc đã vược qua mười mấy dặm đường.

Thế nhưng, lúc hai người bắt đầu đuổi theo, cát bụi phía trước vẫn còn trông thấy, khi đuổi theo mười mấy dặm thì lại mỗi lúc càng cách xa hơn, và rồi hoàn toàn mất dạng.

Dị Ngọc Phụng nói:

- Đào công tử, e không đuổi kịp đâu.

Đào Hành Khản cương đến đỏ mặt, nói:

- Không được, đuổi không kịp thì cũng phải cố sức đuổi.

Dị Ngọc Phụng thắc mắc hỏi:

- Đào công tử có quan hệ thế nào với Lý Thuần Như mà lại quan tâm đến như vậy?

Đào Hành Khản thở dài:

- Tại hạ cũng không rõ, nhưng nếu mà tại hạ đánh mất Lý Thuần Như thì sư phụ sẽ không bao giờ buông tha cho tại hạ. Tại hạ chết chẳng đáng sợ, nhưng lại liên lụy đến gia phụ và gia mẫu bị thảm họa, như vậy… như vậy biết làm sao đây?

Dị Ngọc Phụng thấy Đào Hành Khản lo đến mồ hôi nhễ nhại, lòng cũng hết sức lấy làm lạ, đành bám theo chàng tiếp tục đuổi theo.

Lại vượt qua bảy tám dặm đường, đất cát đã hết, trước mặt là một bãi đất bùn ẩm ướt.

Hai người vừa đặt chân lên, Dị Ngọc Phụng bỗng ngạc nhiên kêu lên:

- Ủa, Đào công tử, chúng ta không nên hoài công nữa!

Dị Ngọc Phụng trong khi nói đã dừng bước. Đào Hành Khản thì vẫn phóng đi hơn trượng, mới dùng chân hỏi:

- Sao vậy?

- Khi nãy chúng ta ở trên đồi chỉ trông thấy cát bụi tung bay, có nghe tiếng vó ngựa gì hay không?

Đào Hành Khản ngớ người, nghĩ quả đúng là không hề nghe có động tịnh gì, bèn nói:

- Hay là kẻ nào đó khinh công tuyệt đỉnh nên chúng ta đã không đuổi kịp?

- Nếu là người có khinh công tuyệt đỉnh lẽ nào lại gây ra bụi cát mù mịt? Công tử hãy xem, dấu chân này có phải là của người hay không?

Đào Hành Khản cúi xuống nhìn, chỉ thấy một hàng dấu chân quái dị in trên mặt đất bùn và tiến tới trước, dấu chân ấy tuy chẳng khác với người là bao, nhưng dài đến cả thước và năm ngón tách bạch, in xuống rất sâu.

Đào Hành Khản sửng sờ, bởi cho dù con người cao lớn đến mấy thì bàn chân cũng chẳng thể to đến vậy, và hơn nữa chẳng thể nào lại không mang giày thế này?

Sau một thoáng ngớ người, Đào Hành Khản nói:

- Dị cô nương biết nhiều hiểu rộng, có biết đây là dấu chân của loài vật gì không?

Dị Ngọc Phụng cười:

- Đào công tử nói gì lạ vậy, tôi đâu dám đón nhận bốn tiếng biết nhiều hiểu rộng chứ?

Đào Hành Khản tuy lúc này hết sức nóng lòng lo lắng, song nụ cười Dị Ngọc Phụng tươi như hoa nở, không khỏi khiến chàng ngây ngất trong thoáng chốc, đoạn thở dài nói:

- Dị cô nương, nếu tại hạ mà đuổi không được Lý Thuần Như, bắt buộc phải tự tận mà thôi.

Đoạn chàng lại tung mình phóng đi. Dị Ngọc Phụng vội theo sau, thoáng chốc lại vượt qua bốn dặm đường, bãi bùn lầy đã hết, phía trước lại là đất cát rắn, và dấu chân kia đến đây cũng biết mất.

Đào Hành Khản chỉ thoáng ngẩn người, rồi vẫn tiếp tục phóng đi, lại vượt qua hơn mười dặm nữa, chỉ thấy trước mặt nước chảy cuồn cuộn, một con sông lớn đã ngăn cản lối đi.

Con sông này rộng đến bảy tám trượng, Đào Hành Khản đứng bên bờ thừ ra hồi lâu, bỗng huýt lên một tiếng ngập đầy bi thiết, rút kiếm đưa ngang toan tự cứa vào cổ mình.

Dị Ngọc Phụng đứng bên bờ đã sớm trông thấy mặt mày chàng xám ngắt, ra chiều thất vọng tột cùng, nên vừa thấy chàng đưa tay lên, ngọn roi bạc đã quét ra, chỉ nghe “choang” một tiếng, đã quấn vào thanh trường kiếm, kéo ngược ra sau nói:

- Đào công tử tuổi còn trẻ, hà tất tự tìm cái chết thế này?

Đào Hành Khản thở dài:

- Dị cô nương… không cứu tại hạ được đâu, hãy để mặc tại hạ chết đi cho rồi.

Dị Ngọc Phụng nhoẽn miệng cười:

- Đào công tử biết đó, tôi cả thân phụ cũng ruồng bỏ, vậy mà tôi vẫn tiếp tục sống, còn công tử thì đầy đủ song thân, sao lại chẳng thể sống tiếp được?

Đào Hành Khản thừ ra hồi lâu, lắc đầu buông tiếng thở dài, buông tay ra, thanh trường kiếm “keng” một tiếng rơi xuống đất.

Dị Ngọc Phụng cúi xuống nhặt lấy, đi đến bên cạnh chàng, tra trường kiếm vào bao.

Đào Hành Khản ngơ ngẩn nói:

- Cô nương sao lại đối xử tốt với tôi như vậy…

Dị Ngọc Phụng nói:

- Đào công tử đối với tôi cũng đâu có xấu, hôm trước lệnh sư bảo công tử dùng kiếm đâm tôi, công tử đâu chịu vâng lời.

Đào Hành Khản đỏ mặt:

- Nhưng tại hạ… tại hạ…

- Công tử khỏi nói nhiều, hiện giờ chưa chắc là không đuổi kịp kẻ đã bắt Lý Thuần Như mang đi, chúng ta mau đuổi theo là hơn.

Đào Hành Khản lưỡng lự:

- Nhưng làm sao biết được qua bên bờ sông, đối phương đã rẽ sang phải hay sang trái, chúng ta biết đuổi theo hướng nào?

Dị Ngọc Phụng mỉm cười:

- Vậy thì chúng ta đành đuổi bừa để xem may rủi thôi.

Đào Hành Khản cười áo não:

- Vậy có nghĩa là tính mạng hai chúng ta ba phần đã mất hai, tại hạ thì đã đành, còn cô nương thì hà tất phải mạo hiểm làm gì?

Dị Ngọc Phụng nghe chàng nói một cách thành khẩn như vậy cũng không khỏi động lòng, thầm nghĩ Đào Hành Khản quả là một chính nhân quân tử, song nàng chẳng qua cũng chỉ động lòng một chút mà thôi.

Dị Ngọc Phụng chú mắt nhìn Đào Hành Khản nói:

- Đào công tử, cảnh ngộ của công tử, cả võ lâm đều hay biết, và công tử cũng đã trở thành một nhân vật thần bí nhất võ lâm hiện nay, nhưng hôm trước tại nhà Diêm Phùng Hiểu, vì sao công tử lại giết chết Lý Bảo? Sư phụ công tử là ai? Công tử có thể cho biết chăng?

Đào Hành Khản thừ ra một hồi mới nói:

- Nếu tại hạ mà không gặp cô nương thì bây giờ đã tự tuyệt chết rồi… Ôi, lẽ ra tại hạ không nên giấu giếm cô nương điều gì cả mới phải.

Dị Ngọc Phụng vội nói:

- Đúng rồi, chúng ta đã quen biết nhau thì nên đối xử chí thành với nhau mới phải.

Đào Hành Khản gật đầu:

- Nhưng việc này nói ra chỉ sợ cô nương cũng chẳng tin.

Dị Ngọc Phụng mỉm cười:

- Tuy là tôi chẳng dễ tin người, nhưng lời nói của công tử thì tôi nhất định tin.

Đào Hành Khản lộ vẻ cảm kích, quay đầu nhìn quanh.

Dị Ngọc Phụng cười nói:

- Đào công tử sợ có người nghe được phải không? Xung quanh đây mấy dặm không có kẻ thứ ba đâu.

Đào Hành Khản giọng thành khẩn:

- Dị cô nương, n

nếu không đuổi tìm được Lý Thuần Như, gia sư nhất định sẽ tìm gặp chúng ta, bấy giờ khó mà thoát khỏi bàn tay vô tình của ông, cô nương… cô nương tốt hơn nên…

Dị Ngọc Phụng thoáng lộ vẻ giận:

- Đào công tử khỏi nói nhiều, tôi không bao giờ bỏ công tử đâu.

Đào Hành Khản lộ vẻ vô cùng cảm kích, nắm lấy tay Dị Ngọc Phụng nói:

- Dị cô nương, nếu một ngày nào đó tại hạ có thể tự quyết, nhất định sẽ không quên ân đức của cô nương.

Dị Ngọc Phụng nghe chàng nói vậy, biết là ắt có liên quan đến cảnh ngộ ly kỳ của chàng, bây giờ chàng đã tự nguyện tỏ bày, mình cũng chẳng cần gạn hỏi nữa, bèn cười nói:

- Đào công tử sao lại nói vậy?

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đào Hành Khản đang nhìn mình với ánh mắt đầy thâm tình, Dị Ngọc Phụng bất giác nghe tim đập rộn rạo, mặt hoa ửng đỏ, một cảm giác kỳ lạ len nhẹ vào lòng.

Hai người ngây ngẫn hồi lâu, Đào Hành Khản mới buông tay Dị Ngọc Phụng nói:

- Dị cô nương, chúng ta nên đi theo hướng nào bây giờ?

Dị Ngọc Phụng ngước lên nhìn, nước chảy cuồn cuộn, mặt sông lại rộng và không có thuyền bè, xem ra dù khinh công tuyệt đỉnh và giỏi bơi lội đến mấy cũng chẳng dễ vượt qua, có lẽ đối phương đã không qua sông, bèn nói:

- Đào công tử đã nói một cách nghiêm trọng như vậy, chúng ta đành phó thác cho số trời thôi.

Nói đoạn nàng chỉ tay sang phải, nói tiếp:

- Chúng ta hãy đi theo hướng phải vậy!

Đào Hành Khản gật đầu:

- Vâng!

Thế

Trang: [<] 1, 35, 36, [37] ,38,39 ,80 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT