|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
vừa dứt tiếng, liền mời mọi người vào trang.
Sau khi mọi người vào trong, thấy phòng ốc thảy đều mới được xây dựng, kiểu dáng hùng vĩ nguy, một con đường trải sỏi dẫn đến đại sảnh.
Mọi người đi đến trước đại sảnh, chỉ thấy hai thanh niên tuổi chừng hăm ba hăm bốn sóng vai bước ra nghênh đón.
Hai thanh niên vòng tay thi lễ nói:
- Ngũ Kim Thần hạ cố đến tệ xá, thật vô cùng vinh hạnh. Chúng tại hạ là Thương Chấn và Thương Phát.
Ngũ Lâm đưa mắt nhìn họ, bất giác kinh ngạc ngẩn người.
Bởi trong võ lâm khi nhận được thiếp mời, xưng tên Thương Phát và Thương Chấn, đương nhiên đều đoán ra được là sự tình hẳn có liên quan đến vụ thảm sát Thương Gia Bình, song vì Thương Chấn và Thương Phát chưa từng nghe danh trong võ lâm, quần hào hầu hết đều nghĩ là phải là hàng nhân vật bậc nhất, bối phận ngang hàng Bạch Đầu Ông Thương Hào và võ công phải cực cao, đã rời khỏi Thương Gia Bình khi xưa.
Giờ thấy lại là hai thanh niên tướng mạo thanh tuấn, Kim Thần Ngũ Lâm không kinh ngạc sao được?
Thế rồi cũng đành theo phép lịch sự trong giới võ lâm, ngỏ vài lời khách sáo, sau đó có người đưa họ vào trong ngồi nghỉ.
Chờ cho nhóm Ngũ Lâm đi vào đại sảnh, Lý Thuần Như cố ý đi tụt lại phía sau, đảo mắt quan sát tình hình trong đại sảnh.
Lúc này trong đại sảnh đã có rất nhiều nhân vật võ lâm, và nhiều người trong số có thể nhận ra là hàng cao thủ bậc nhất. Lý Thuần Như cũng không chào hỏi họ, chờ Ngũ Lâm đi khỏi, Lý Thuần Như mới đi đến trước mặt Thương Chấn và Thương Phát, vòng tay thi lễ nói:
- Tại hạ Lý Thuần Như, có một việc cần lĩnh giáo với nhị vị huynh đài.
Thương Chấn và Thương Phát vội nói:
- Lý huynh có gì xin cứ nói, hà tất phải khách sáo?
- Gia phụ Kim Ngân Bát Quái Kiếm Lý Viễn…
Chàng vừa nói đến đó, Thương Chấn và Thương Phát đã thoáng biến sắc mặt, vội hạ thấp giọng nói:
- Thì ra là Lý huynh, Lý huynh đã hay tin bất hạnh của lệnh tôn và lệnh đường rồi phải không?
Lý Thuần Như gật đầu:
- Phải, tiểu đệ đã ba năm không bước chân trên chốn giang hồ, nhưng vừa vào đến Trung Nguyên đã nghe nói gia phụ và gia mẫu đã tử nạn trong Thương Gia Bình, xin nhị vị huynh đài hãy cho biết đầu đuôi tự sự.
Tuy lời lẽ Lý Thuần Như hãy còn hết sức khách sáo, song giọng nói đã khá rắn rỏi.
Thương Chấn và Thương Phát thở dài nói:
- Lý huynh đã đến đây hỏi, đương nhiên là ngu huynh đệ phải cho Lý huynh được rõ tường tận, mời Lý
Lý huynh hãy đến đây.
Hai người bèn dặn bảo gia nhân tiếp đón khách, sau đó dẫn Lý Thuần Như ra khỏi đại sảnh, rẽ qua mấy khúc quanh mới dừng lại trước một cánh cửa sắt tròn.
Hai anh em họ Thương cùng đưa tay ấn mạnh mấy cái vào các nút nhô ra trên cánh cửa, tiếng kèn kẹt vang lên, cánh cửa sắt đã mở ra.
Thương Chấn chìa tay ra nói:
- Xin mời Lý huynh.
Lý Thuần Như đưa mắt nhìn, chỉ thấy đó là một gian phòng trống vuông vức chừng một trượng, bất giác chau mày nói:
- Đây là…
Thương Chấn và Thương Phát cùng cười nói:
- Lý huynh yên tâm, chúng đệ với Lý huynh cùng chung kẻ thù, không bao giờ hãm hại Lý huynh đâu.
Thương Chấn va Thương Phát trong khi nói đã đi vào phòng trước. Lý Thuần Như lại đâm ra ngại ngùng, cũng vội theo sau đi vào.
Thương Phát tiện tay đóng cửa sắt lại, giờ vẻ mặt mới không còn căng thẳng như lúc nãy nữa.
Thương Chấn nói:
- Gian phòng này toàn bộ đều bằng thép, nói chuyện ở đây tuyệt đối không lo bị người nghe trộm.
Lý Thuần Như lòng đầy hồ nghi, chẳng hiểu hai người định giở trò trống gì, nhưng lại không tiện gặn hỏi.
Thương Chấn nói tiếp:
- Lý huynh, lệnh tôn lệnh đường chính là đã chết dưới tay Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ.
Lý Thuần Như mặt trắng bệch, thừ người ra hồi lâu mới lẩm bẩm nói:
- Lại là y nữa!
Thương Chấn và Thương Phát không hiểu chàng nói gì, trong khi họ cũng đang chột dạ, nên chỉ lặng thinh đưa mắt nhìn nhau.
Lát sau, Lý Thuần Như lại hỏi:
- Vậy cũng chính Dị Cư Hồ đã điểm huyệt gia phụ mẫu lúc ở Đông Xuyên ư?
Thương Chấn tần ngần một chút mới nói:
- Ngu huynh đệ cũng không được rõ lắm.
Lý Thuần Như thoáng sầm mặt:
- Theo tại hạ biết, gia phụ mẫu đã được Diêm đại hiệp đưa đến đây cầu xin lệnh tổ giải khai huyệt đạo, vì sao lại bất minh bất bạch chết dưới tay Dị Cư Hồ, xin hãy cho biết tường tận.
Thương Chấn và Thương Phát vốn hiểu rất rõ về nguyên nhân cái chết của hai vợ chồng Lý Viễn, khi hai người đến Thương Gia Bình, bởi Bạch Đầu Ông Thương Hào đột ngột chết đi nên đã bị người nhà họ Thương giam vào thạch lao, do đó bây giờ Lý Thuần Như hỏi đến, hai người hết sức ngượng ngùng.
Thừ ra một hồi lâu, hai người mới nói:
- Lệnh tôn và lệnh đường quả thật đã chết dưới tay Dị Cư Hồ, mặc dù y thù sâu như biển đối với ngu huynh đệ, nhưng ngu huynh đệ không vu oan giá họa cho y đâu.
Lý Thuần Như đang định hỏi tiếp, bỗng nghe hoàn toàn cười “hắc, hắc” rất khẽ khàng, nhưng cũng hết sức rõ ràng, ba người đều giật mình kinh hãi.
Lý Thuần Như và anh em họ Thương hồi ba năm trước võ công hãy còn bình thường, nhưng trong ba năm qua họ mỗi người đều có kỳ ngộ. Lý Thuần Như ở trong Già Đương Tự đã hoàn toàn luyện thành nửa bộ Linh Tàng Bửu Lục, giờ đây đã là một cao thủ bậc nhất võ lâm.
Nhưng lúc này chàng cũng không khỏi kinh ngạc, bởi theo lời hai anh em họ Thương, gian bí thất này bốn mặt đều bằng thép, tiếng động không xuyên qua được, vậy thì tiếng cười kia từ đâu phát ra?
Sau một thoáng sửng sờ, Thương Chấn quát:
- Ai đó?
Đối phương lại hăng hắc cười và nói:
- Hãy khoan thắc mắc kẻ này là ai, nhưng kẻ này biết rất rõ, khi hai vợ chồng Lý Viễn vừa đến Thương Gia Bình thì bị các người giam vào thạch lao, do đó mới chết, có đúng vậy không?
Khi Thương Chấn cất tiếng hỏi thì Thương Phát đã lao nhanh đến bên cạnh cửa, khẽ kéo cửa sắt ra, ngay khi đối phương đang nói thì y đã lách người ra ngoài.
Nhưng khi Thương Phát vừa ra đến bên ngoài thì tiếng cười đột nhiên cất cao, đinh tai nhức óc và thoáng chốc đã đi xa, tốc độ nhanh đến khó mà tưởng tượng được.
Thương Chấn và Lý Thuần Như cũng vội phóng ra ngoài, chỉ thấy Thương Phát như tên bắn đuổi theo, hai người cũng liền theo sau, thoáng chốc đã băng qua hành lang, theo một cửa hình bán nguyệt đến hậu hoa viên.
Nhưng chẳng hề thấy một bóng người nào cả. Thương Phát mặt đầy hồ nghi, dừng chân ngoảnh lại nói:
- Hai người có nghe rõ đối phương là nam hay nữ không?
Lý Thuần Như lắc đầu:
- Không!
Thương Chấn nóng lòng hỏi:
- Phát đệ có trông thấy người nào không?
- Tiểu đệ chỉ thấy bóng một phụ nữ, loáng cái đã biến mất, thật nhanh không thể tả được.
Ba người còn đang kinh ngạc, bỗng lại nghe trong đại sảnh tiếng người nhốn nháo, trong số có hai tiếng nói vang dội hơn hết, và lời nói nghe chẳng hiểu gì cả.
Thương Phát chau mày nói:
- Hai tên ấy lại nổi điên gì nữa đây?
Thương Chấn tiếp lời:
- Chúng ta hãy vào xem thử.
Hai người vừa định phóng đi, nhưng Lý Thuần Như nhanh nhẹn hơn, đã lướt tới đứng cản trước mặt họ.
Thương Chấn và Thương Phát chững người nói:
- Lý huynh, đại địch đang ở trước mặt, chả lẽ các hạ còn muốn nội bộ xung đột hay sao?
Lý Thuần Như mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
- Gia phụ mẫu chết một cách mờ ám, xin hãy chỉ giáo cho.
Hai anh em họ Thương đưa mắt nhìn nhau, bỗng một người đứng dựa lưng vào nhau, một vung tay phải, một vung tay trái, bất thần tấn công Lý Thuần Như.
Hai chưởng của họ không hề gây ra chút tiếng động khẽ, nhưng lực đạo mạnh khôn tả, Lý Thuần Như chỉ cảm thấy hai luồng đại lực ập tới giữa, lòng càng thêm tức giận.
Vốn ra lòng dạ Lý Thuần Như hết sức hiền lành, tại Già Đương Tự võ công bị phế, nếu không nhờ trong một đêm chép lại nửa bộ Linh Tàng Bửu Lục, rồi dựa vào đó khổ luyện, kiếp này chàng e khó thể rời khỏi Già Đương Tự được.
Nhưng ba năm sau, khi đã luyện thành tuyệt học, chàng chưa từng nghĩ đến hai chữ “báo thù”, và chỉ trong một đêm tối trời, chàng đã để lại một bức thư và mang theo hai quyển Linh Tàng Bửu Lục chép tay âm thầm rời khỏi Già Đương Tự.
Nhưng khi chàng về đến Trung Nguyên, định tìm kiếm Đào Lâm thì nhận thấy chốn võ lâm trong ba năm qua đã hoàn toàn đổi khác. Chàng đi đến đâu cũng đều cảm thấy lạ lẫm, và điều làm chàng đau lòng hơn hết là nghe nói Đào Lâm đã trở thành phu nhân của Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ, một đại ma đầu trong chốn võ lâm. Hồi ba năm trước đã cùng Dị Cư Hồ đến tây Côn Lôn, từ đó đến nay không còn nghe tin tức gì nữa.
Khi lần đầu tiên nghe người nói như vậy, Lý Thuần Như vốn không hề tin, chỉ cười rồi bỏ qua, bởi việc ấy chẳng thể nào xảy ra được.
Nhưng khi nghe nói lần thứ hai, chàng không khỏi cảm thấy hoang mang, rồi lần thứ ba, thứ tư, chàng cơ hồ nổi điên lên.
Trong một tháng qua, tính tình của chàng do đó đã trở nên rất nóng nảy. Khi Tát Thị Tam Ma gặp chàng giữa đường, đã không biết điều còn nhắc đến ba tiếng Dị phu nhân, nên đã khiến chàng ra tay trừng trị.
Lúc này bởi huyết thù song thân, Lý Thuần Như càng tức giận tột cùng, vừa thấy hai luồng đại lực ập đến, chàng buông tiếng cười gằn,
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
