![]() |
LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn. ![]() |
lên che chắn nhìn khắp người anh ướt sủng cô không khỏi lo lắng lẫn tò mò, không biết anh gặp phải chuyện gì.
– Anh tại sao lại không che ô, ướt hết rồi không khéo lại cảm lạnh.
Sắc mặt anh đã tái nhợt đi rồi, từ thân thể anh không còn tỏa ra sự ấm áp thường ngày nữa mà là sự lạnh lẽo. Anh vốn không hề chú ý đến bản thân, từ khi bước xuống xe trong mắt anh chỉ có thân ảnh bé nhỏ này mà thôi muốn đi thật nhanh ôm cô vào lòng, sự nhung nhớ đã khiến anh không còn chú ý đến những gì diễn ra xung quanh.
Khi thấy nụ cười kia tim anh đập liên hồi, anh cứ ngỡ sinh ra chỉ dành để làm cô vui, để làm tất cả vì cô.
Khi thấy cô bước ra khỏi hành lang bước nhanh đến bên anh, trên gương mặt hiện lên nét lo lắng nhưng vẫn không kém phần dịu dàng đáng yêu. Môi anh khẽ cười trên gương mặt tuấn lãng nhiều tia cảm xúc phức tạp.
– Em lo cho tôi sao?
Anh nhìn sâu vào đôi mắt ấy, một đôi mắt đen láy chứa nhiều sự lo lắng dành cho anh cũng đôi mắt ấy mười năm trước ngấn lệ tiễn anh ra đi. Anh đã trở về và đang ở cạnh cô, nhưng có thể mãi mãi cô cũng sẽ không được biết, cô chỉ biết anh và cô là của hiện tại và sẽ chẳng có cái quá khứ nào tồn tại giữa hai người.
– Dĩ nhiên rồi._ cô chớp mắt nhìn anh, nở một nụ cười hồn nhiên, được thấy nụ cười của anh cô cảm thấy ấm áp dần, tim rung lên nhịp đập gấp gáp.
Hơi thở của anh ấm dần lan khắp khuôn mặt cô, hai người đứng rất gần cùng che chung một chiếc ô. Thật lòng rằng trong cô và anh hiện giờ nơi này chỉ có hai người mà thôi.
Nếu có thể ước Tâm Di ước thời gian đi chậm một chút để cô được gần anh, được thấy nụ cười của anh.
Sân trường ngày càng ồn ào, không hiểu vị chủ tịch trẻ có chuyện gì chỉ biết anh và Tâm Di đứng giữa trời mưa mà nói chuyện thì hơi kì quặc.
Anh đưa tay kéo cô vào lòng, cằm tựa lên vai cô đôi mắt hiện lên niềm hạnh phúc nhưng chất chứa nhiều tâm sự, anh siết chặt vòng ôm chất chứa yêu thương dâng trào, ôm cho cả những thời gian cô rời xa anh để anh phải nhớ nhung da diết, ôm cho những ngày cô chịu đau thương không có anh bên cạnh, ôm cho những ngày cô ở cạnh anh lại không nhận ra. Vòng ôm kéo người anh yêu về lại với anh để anh thôi thương nhớ trong cõi đau thương.
– Vậy làm bạn gái tôi được không?_anh khẽ thì thầm vào tai cô, giọng nói trầm thấp ôn nhu đến kì lạ.
Anh phải kìm nén hết mức mới có thể nói ra câu này, anh muốn nói với cô rằng " Em hãy làm vợ tôi!" nhưng không thể anh không muốn làm cô sợ, chỉ cần cô bên cạnh anh là đủ, cô không nhớ những chuyện trước kia cũng không sao anh có thể từ từ bù đắp rồi cũng có một ngày cô cũng sẽ là của anh.
Một câu hỏi của Tử Phong khiến cô thất kinh chấn động, tim đập mãnh liệt, một câu hỏi của anh như sét đánh ngang tai.
Tâm Di bất ngờ chiếc ô trên tay rớt xuống hai tay buông thỏng, nước mưa làm ướt cả người cô, nhưng cô nào có thấy lạnh một sự ngạc nhiên cùng ấm áp dâng trào. Cô đúng là không hiểu được những gì anh đang làm nhưng cô không thể làm theo lí trí mà chỉ có thể làm theo con tim, trên gương mặt có những giọt nước lăn dài không rõ là nước mưa hay những giọt lệ ngỡ ngàng cùng xúc động của Tâm Di.
Cả sân trường há hốc mồm ngạc nhiên chứng kiến một cảnh tượng lãng mạn giữa trời mưa, bất cứ con ruồi nào cũng có thể lọt vào miệng một cách dễ dàng không cần ra sức khoét lỗ. Họ không biết anh nói gì với cô chỉ biết anh đã ôm một người con gái thì cô gái đó rất quan trọng đối với anh.
Tiểu Kì cũng không khỏi ngạc nhiên , đưa tay che miệng mắt dán vào cặp đôi tình tứ giữa trời mưa.
Khả Chiêu và Thiên Ân mở mắt hết cỡ dụi dụi mắt mấy lần để xác minh sự thật, lần đầu họ thấy Tử Phong chạm đến con gái trước bàn dân thiên hạ mà không phải chạm mà là ôm, mà cũng không phải lần đầu là lần thứ hai, thứ ba…mà tóm lại là chỉ dành cho mỗi Tâm Di.
– Thấy chưa tôi đoán đúng mà._3K cười đắc ý, câu ta nhận được hai ngón cái từ Thiên Ân và Khả Chiêu.
– Anh Key có cần bọn em ra che ô cho chủ tịch không?_anh chàng ngồi bên cạnh 3K lên tiếng xót xa cho chủ tịch kính mến đứng giữa trời mưa.
– Không cần, cậu ta chẳng thấy lạnh đâu._đưa tay sờ sờ cằm không một cộng râu, 3K lại nở một nụ cười thích thú. – Thế các cậu nghĩ phần trăm thành công là bao nhiêu?
– Một trăm phần trăm._Khả Chiêu chẳng cần suy nghĩ nói luôn một cách dõng dạc.
– Sao mày biết?_Thiên Ân còn chưa dám chắc rằng Tâm Di sẽ đồng ý đâu.
– Tâm Di yêu Tử Phong mà chắc chắn đồng ý.
– Còn theo tôi nghĩ cậu ta bất trị như vậy căn bản Tâm Di không có khả năng từ chối_3K lại lên tiếng bình luận, người này quả thật nhiều chuyện nhưng nói câu nào trúng câu nấy.
Những người này đều biết yêu cũng chưa ai nghĩ đến sẽ ôm người yêu dưới mưa nha. Anh đúng là cao tay hơn họ rất nhiều nhưng có phải là trùng hợp hay không, những ngày họ tỏ tình trời đâu có mưa có muốn cũng không được.
Cô rơi nước mắt vì hạnh phúc, vì tình yêu của cô cũng có ngày được đáp trả. Có những lúc cô cảm thấy yêu thương cô dành cho anh vô cùng xa vời, đã nhiều lần cố nén yêu thương vào sâu đáy tim để không phải âm thầm đau. Cô có phải là đang mơ không, phải rồi lúc nãy ngồi trong lớp trời mưa có phải cô ngủ quên nên mơ thấy cảnh này hay không. Nhưng cho dù là mơ cô vẫn mong mình đừng tỉnh để được ôm thế này, cô tham lam giữ lấy hơi ấm của anh bên mình.
– Anh…anh Tử Phong!_ một giọt nước mắt từ khóe mắt không hiểu sao từ đâu lại trực trào.
Cô ngước mắt lên nhìn anh. Đôi bàn tay bé nhỏ trên ngực anh cảm giác ấm áp lan theo từng tấc da thớ thịt, lan sâu vào tận tim mặc dù cơn mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi.
– Nói đi em đồng ý làm bạn gái tôi.
Câu này chính là bắt ép người khác chứ tỏ tình gì nhưng bản tính anh vốn như thế rồi có sửa cũng không được. Cô có một chút do dự, không biết anh có gặp cú sốc gì hay không mà ăn nói lung tung làm tâm tư cô phải hoang mang bấn loạn.
– Anh…anh có đau ở đâu không?_cô đưa tay đẩy anh ra nhìn lên thân thể anh dò xét.
Nhưng câu cô trả lời chẳng ăn nhập vô đâu làm sắc mặt anh chuyển sang sắc xám, đôi mắt cà phê sẫm màu mất hẳn nét cười, anh mới nói có hai câu mà cô nghĩ anh bị bệnh thật là ngốc hết chỗ nói nhưng anh lại thấy cô khóc nếu cô không hiểu anh nói gì sao lại khóc trừ phi cô giả vờ không hiểu.
– Em không hiểu thật hay giả vờ, tôi yêu em và muốn em làm bạn gái tôi như vậy đã hiểu chưa?_câu anh nói chính là mệnh lệnh mà người nhận lệnh buộc phải răm rắp nghe theo.
– Anh thật sự không sao?_nước mắt cô đã ngừng rơi lại đưa tay lên sờ trán anh, đây là hành động ngốc nghếch giữa trời mưa có sờ cũng vô tác dụng.
– Tôi không lặp lại lần thứ ba đâu._thật là điên tiếc lên được, cô có cần phải nhìn anh với thái độ như vậy không, đôi mắt anh tối sầm đi trông thấy.
– Anh có thể cho em suy nghĩ được không?
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
