watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 10:00 - 31/08/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 7346 Lượt

phiền cô đưa cho người này một chai thuốc đỏ.”

Sau đó quay đầu, chỉ chỉ Thuần Tưởng nói: “Cô, theo đi vào!”

Ôi chao?! Người này muốn làm gì?

Thuần Tưởng hoài nghi nhìn Tô Mộc, chân không hề động đậy.

Tô Mộc đưa lưng về phía Thuần Tưởng, mở miệng nói: “Đi vào!”

Hai chữ thôi, cũng đủ làm Thuần Tưởng tức giận ngây người, làm gì chứ, chảnh cái gì vậy a! Anh ta nghĩ mình là ai chứ, kêu cô đi thì cô nhất định phải đi sao? Nghĩ cô là chó mèo sao?

“A! Này!” Thuần Tưởng vội vã đi theo phía sau Tô Mộc, chui vào phòng làm việc của anh, vừa âm thầm phỉ nhổ mình, lại nghe lời của anh ta đi theo vào phòng.

“Ngồi xuống!” Giọng nói ra lệnh, Tô Mộc ngồi trên cái ghế gần đó, cầm lấy cái bút trên bàn vừa chỉ cái ghế bên cạnh.

Thái độ gì chứ!

Thuần Tưởng bĩu môi, nhưng vẫn làm theo lời Tô Mộc.

Tô Mộc xoay người, đối mặt với cô: “Há mồm.”

Vẫn là giọng nói ra lệnh như cũ, Thuần Tưởng không hiểu Tô Mộc muốn làm gì, chỉ có thể ngồi đó không nhúc nhích.

“Bị bệnh mấy ngày rồi?” Tô Mộc thấy cô phản ứng chậm chạp, xoay người mở quyển sổ ghi chép trên bàn hỏi.

Người này, biết rõ còn cố hỏi! Cô bị bệnh ngày nào, người này rõ ràng hơn ai hết!!!

“Khụ khụ… Hôm qua tắm nước lạnh.” Thuần Tưởng lạnh lùng nói.

Tô Mộc không có chút ý áy náy, dĩ nhiên, anh cũng đâu cần áy náy bởi nha đầu này chết hay sống gi cũng không liên quan đến anh, mượn phòng tắm lây tình cảm, anh không thấy mình làm sai chỗ nào, dù sao bọn họ cũng không quen.

“Há mồm, a…” Tô Mộc xoay người lần nữa, nói với Thuần Tưởng.

Thuần Tưởng rốt cuộc cũng hiểu Tô Mộc đang làm gì, xem bệnh thì xem bệnh, có cần thiết phải thần bí vậy không? Há miệng, Thuần Tưởng “A” một tiếng.

Tô Mộc cẩn thận quan sát, cúp ống nghe bệnh, đặt ống nghe vào phổi Thuần Tưởng, kêu cô hít sâu, Thuần Tưởng nghe theo lời anh, hít một hơi thật sâu, nhìn mặt Tô Mộc, anh khẽ mím môi, lông mi rủ xuống, cẩn thận lắng nghe, chậm rãi dời ống nghe xuống.

“Tim đập nhanh như vậy, có phải thấy nóng lên không.” Tô Mộc đột nhiên ngẩng đầu, Thuần Tưởng cả kinh, lúc này mới phát hiện bản thân mình không biết xấu hổ nhìn chằm chằm người ta nãy giờ, còn tự xưng không phải mê trai, cô vội xoay mặt đi chỗ khác để che giấu

Nhưng tên Tô Mộc kia không hề để ý đến cô đang nghĩ cái gì, xoay người bắt đầu ghi chép: “Thuần Tưởng, năm nay bao nhiêu tuổi?”

Anh không hề quay đầu, vừa viết vừa hỏi cô.

“Hai, hai mươi ba.” Thuần Tưởng ngẩn người, xoay mặt, vội vàng trả lời.

“Amiđan sưng to, trước kia hình như từng bị viêm…, bình thường phải chú ý mình một chút chứ, đừng tưởng cảm mạo chỉ là chuyện nhỏ, ho khan nhiều cũng không tốt.” Tô Mộc dáng vẻ thấm thía hiểu rõ nói.

Thuần Tưởng nhất thời không biết nên phản ứng thế nào cho phải, nhưng nếu anh ta đang nói chuyện đứng đắn với mình, vậy cô cũng không keo kiệt, huống chi… Cô không phải người tính toán chi li, nếu sau lần này mà quan hệ trở nên tốt hơn, sau này làm hàng xóm cũng sẽ hòa thuận hơn.

“Đi ra ngoài đi, tìm Trương Gia, kêu cô ấy đo nhiệt độ cơ thể cho cô, xem có nóng lên hay không.” Tô Mộc vừa nói vừa viết một tờ kê đơn đưa cho Thuần Tưởng.

Thuần Tưởng cầm lấy trong tay, nhìn một chút, chữ bác sĩ đúng là rồng bay phượng múa, cô hoàn toàn không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu xem đó viết cái gì. Vừa định rời khỏi, Tô Mộc bỗng nhiên mở miệng nói.

“Với chuyện ban nãy, cô có cảm tưởng gì?”

“Ôi chao!!” Cái gì? Anh ta vừa nói gì? Vừa hỏi cô cái gì? Cảm tưởng?

“Đúng vậy, coi như ban nãy tôi giải vây cho cô, vậy mà chút thành ý cô cũng không có sao?” Tô Mộc cố tình trêu chọc cô, trong lòng anh rất rõ, Thuần Tưởng không phải đối thủ của anh

“Cái này…” Thuần Tưởng do dự một chút, nghĩ tới chuyện ban nãy, hình như Tô Mộc nói cũng có lý, nếu vừa rồi không nhờ anh, có lẽ hai bên còn tiếp tục dây dưa mãi, nhưng đây cũng gọi là giúp đỡ sao?! Sao cô thấy Tô Mộc đang xem kịch vui thì tốt hơn.

“Vậy… Cám ơn bác sĩ Tô ngài bán đứng sắc đẹp, giúp đỡ tiểu nữ.” Thuần Tưởng khẽ mỉm cười, hai tay ôm quyền.

Đối với phản ứng như thế của Thuần Tưởng, Tô Mộc có chút ngu ngốc, không ngờ nha đầu này có thể thản nhiên nhận công kích, không ngờ thỉnh thoảng còn có thể phản kích lại. Một khác biệt nho nhỏ làm Tô Mộc thấy thú vị, dù sao thì cãi nhau đấu võ mồm không phải là chuyện riêng, nếu một bên không phản bác hoặc không định chống đỡ thì không còn gì gọi là vui nữa.

Tô Mộc khẽ mỉm cười, gật gật đầu nói: “Khoan khoan, đưa tờ giấy cho tôi, tôi đột nhiên nghĩ nên đổi lại thuốc cho cô, như vậy sẽ có hiệu quả nhanh hơn “

“Thật sao?!” Tô Mộc đột nhiên tốt bụng làm Thuần Tưởng có chút cảnh giác, người này, biến sắc còn nhanh hơn cả lật giấy, cô không khỏi hoài nghi anh có phải lai nghĩ ra trò mới để chọc ghẹo cô không.

Giống như là nhìn thấy ý nghĩ trong lòng Thuần Tưởng vậy, Tô Mộc khẽ mỉm cười, đứng dậy nói: “Cô không cần nghi ngờ cách hành xử nghề nghiệp của tôi, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng không làm cô từ một căn bệnh nhỏ mà châm cô trở nên tàn phế đâu.”

Lần này Tô Mộc không giao tờ giấy cho Thuân Tưởng nữa mà cầm nó đi ra ngoài phòng, sau đó chỉ chỉ cô: “Đến đây đi!”

Nhìn nét mặt kỳ quái của Tô Mộc, Thuần Tưởng thấy sống lưng mình lạnh run cả lên.

Chờ chút! Anh ta vừa nói? Châm? Châm?! Không phải là…

Chương 7: Chích! Cởi Quần!

Ads “Tôi… Tôi không…” Thuần Tưởng co người lại, có chút sợ hãi nhìn Tô Mộc.

“Không không không cái gì, còn không mau đi theo tôi.” Tô Mộc đứng nguyên chỗ, khoanh tay nhìn bộ dáng là lạ của Thuần Tưởng, trong lòng thấy buồn cười, không ngờ thật sự bị anh đoán trúng…

“Không, tôi không muốn đi theo anh, tôi không muốn châm cứu!” Thuần Tưởng rầu rĩ nói, ôm cái ghế không tha.

“Cô làm sao vậy? Không phải có khí thế lắm sao? Sao bây giờ lại như đứa con nít, ngay cả chích cũng sợ!” Tô Mộc nhìn cô cười.

“Tôi, tôi, tôi sốc!” Phép khích tướng của Tô Mộc không có chút tác dụng nào với Thuần Tưởng, cô vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, hai tay bám vào vịn ghế không rồi

Tô Mộc hừ hừ một tiếng: “Vậy tự mình cô đi.” Sau đó đi ra ngoài phòng làm việc

Còn mình cô thì làm sao bây giờ? Đương nhiên là trốn rồi!!!

Thuần Tưởng không chút do dự chạy ra ngoài.

Trương Gia đứng ở cửa, thấy Thuần Tưởng chạy ra ngoài, liền kéo cô trở về: “Tiểu nha đầu, muốn đi đâu? Nhìn sắc mặt em chắc chắn là bị bệnh rồi, muốn đi đâu?”

“Chị y tá, đừng như vậy.” Thuần Tưởng hắc hắc cười, đối với Trương Gia, cô không hề nói chuyện như Tô Mộc.

“Lại đây, cởi quần, chích!” Trương Gia lôi Thuần Tưởng đi, không để ý đến sự giãy dụa của cô, kéo cô vào phòng khám bệnh.

“Tôi không, tôi không… Tên yêu nghiệt kia, dám chơi tôi… hu hu…” Thuần Tưởng bất đắc dĩ bị Trương Gia lôi vào phòng.

Dọc theo đường đi, những bệnh nhân ngồi trên ghế hay đi ngang qua đều dùng ánh mắt ân cần nhìn Trương Gia.

Trương Gia cũng không để ý, ha hả cười đè đầu Thuần Tưởng xuống: “Đứa nhỏ này sợ chích như vậy đấy, lần này nhất định phải mang nó đi, tôi phải chăm sóc nó giúp bác sĩ Tô nhà tôi mà.”

Trương Gia nói mấy câu xong, kết quả mọi người rối rít gật đầu, đôi môi tròn như chữ O.

O O cái gì chứ… Mấy người thì hiểu gì a…

Thuần Tưởng khóc không ra nước mắt, Trương Gia kéo rèm xuống, ra hiệu Thuần Tưởng ngồi xuống, cô xoay người, mở hộp thuốc lấy ống tiêm ra

“A… Có thể không chích không a!” Thuần Tưởng vừa thấy ống tiêm kia, sống lưng đều lạnh cả lên, sắc mặt tái nhợt, nhịp tim không đồng đều, mồ hôi rơi như mưa.

“Không được, phải chích, nếu không thì… không ổn định.” Trương Gia nói, cẩn thận làm hết mọi công việc chuẩn bị, cầm lấy ống tiêm vỗ vỗ vào Thuần Tưởng: “Xoay người, kéo quần xuống phía dưới một chút.”

“Không, tôi không muốn tiêm!” Thuần Tưởng giãy dụa, rốt cuộc vẫn quyết định trốn, nhìn cây kim tiêm lanh lảnh kia, thật sự rất sợ rất sợ, rất sợ rất sợ…

“Một chút là hết rồi, em có cần khẩn trương vậy không!” Trương Gia cũng thấy Thuần Tưởng có điều kỳ lạ, nhưng nghe Tô Mộc nói nếu tiêm cho cô bé này một mũi thì sẽ tốt hơn, nhiệt độ cơ thể cũng trở về bình thường.

“Không, tôi không…” Thuần Tưởng thấy bản thân mình chết chắc rồi, cái gì gọi là sốc, là sốc a?! Cái gì là sốc!! Chính là vừa tiêm thì cô sẽ ngất mất!!!

“Không, đừng, đừng…” Thuần Tưởng chỉ nhớ trước mắt mình tối sầm, trước mắt đêu là vật thể bén nhọn lấp loáng sáng.

Tô Mộc, Tô cặn bã, Tô chết tiệt, anh dám hãm hại tôi, đã nói tôi bị sốc mà, tôi có đùa đâu!!!

“Nhanh lên đi, cằn nhằn cái gì!” Tô Mộc thúc giục.

Thuần Tưởng có chút khó xử, quay người lại: “Chuyện đó, tôi nghĩ hay là thôi đi.”

Tô Mộc nhún nhún vai: “Thật ra trước kia đã cho cô một cơ hội, để Trương Gia tiêm cho cô, nhưng cô lại sốc mất. Tôi biết cô nghĩ cái gì, nhưng cô yên tâm đi, thứ nhất, tôi là bác sĩ, cái gì mà chưa từng thấy, tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của tôi, mặt khác…”

Tô Mộc lộ ra nụ cười khinh bỉ, đánh giá Thuần Tưởng từ trên xuống dưới: “Cho dù cô có quấn khăn, không mặc gì xuất hiên trước mặt

Trang: [<] 1, 4, 5, [6] ,7,8 ,14 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT