watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 10:00 - 31/08/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 7364 Lượt

sợ, trái tim của cô đập thình thịch, trong giây lát, cô còn nghĩ đó là một người mà cô đã sớm quên đi…

“Tôi không cần anh đồng tình!” Trầm mặc một hồi, Thuần Tưởng đột nhiên lạnh lùng mở miệng, không hề quay mặt lại nữa: “Tôi không cần! Giả mù sa mưa…”

Cô đang nói chuyện với bản thân mình sao?! Tô Mộc cảm giác được không khí khác thường, không nói gì nữa, vừa lúc đi ngang qua một quán mì nhỏ, Tô Mộc đậu xe: “Vào ăn chút đồ đi!”

Thuần Tưởng ngồi ở trong xe, lẳng lặng không nói gì.

“Sao vậy? Xuống xe đi…” Tô Mộc vừa nói chuyện, lại bị Thuần Tưởng cắt đứt.

“Tôi không muốn ăn, phiền bác sĩ Tô chở tôi về nhà, tôi muốn nghỉ ngơi.” Thuần Tưởng đột nhiên không còn tâm trạng gì cả, không còn tâm trạng ăn cơm, cũng không còn tâm trạng đấu võ mồm với yêu nghiệt này nữa.

“Cứ như vậy thì sẽ không sống nổi nữa.” Tô Mộc chỉ tự nhiên nói: “Tôi cũng không muốn thấy cô “sốc” lần nữa. Con gái vốn dễ thiếu máu, v v… Bình thường…”

“Anh đúng là thích nói nhảm, tại sao nói ghét tôi mà còn giả vờ quan tâm làm chi.” Thuần Tưởng đưa tay mở cửa xe, chui ra ngoài.

Thân thể ngây ngốc, cảm nhận được không khí rét lạnh bên ngoài, được lắm, thân thể không ngừng nóng lên, còn ra mồ hơi, có lẽ do vừa rồi tiêm một cái nên nhiệt độ cũng có hạ xuống

Mặc dù thân thể thư thái hơn nhiều nhưng Thuần Tưởng vẫn thấy người lâng lâng, đồ hỗn trướng, chết tử tế cũng không được, còn phát cáu cái gì. Ở cùng loại người này đúng là không có chuyện tốt lành!!!

‘Em đó, nếu không ăn cơm sẽ thiếu máu, thấy đầu choáng váng.’

‘Đau đầu rất khó chịu, cái gì cần ăn, cái gì không được ăn nhất định phải chú ý!’

“Sao lại nóng lên rồi? Em rất dễ cảm mạo, nhất định phải mặc nhiều quần áo vào!’

Không biết từ lúc nào, lời của người kia đã rất quen thuộc với cô, nhưng khi thức dậy thì mới phát hiện, mộng tưởng cách thực tế rất xa.

Rõ ràng không phải quan tâm thật sự, không phải thích thật sự, vậy tại sao cứ làm cho người ta hiểu lầm, cứ làm cho người ta nhớ thương, cứ làm cho người ta… không thể thả ra…

Cô hít sâu một hơi, không hiểu sao mình lại suy nghĩ đến mấy thứ này, vẫy vẫy đầu, theo bản năng quay mặt lại nhìn con đường cái…

Không có…

Không phải đã sớm đoán được rồi sao.

Quay đầu lại, Thuần Tưởng dùng sức gõ đầu mình, cô đang chờ mong cái gì vậy, nếu thật sự quan tâm cô, anh ta sẽ không bỏ đi…

Co lại bả vai, Thuần Tưởng đưa tay vào túi áo, đầu ngón tay lơ đãng chạm phải một vật thô sáp… Là giấy gói kẹo.

Lòng tốt mà bị coi như lừa gạt, âm thầm oán trách, Tô Mộc mở cửa vào nhà, theo thói quen cởi áo ngoài ra, treo lên giá áo, sau đó vào tắm.

Tắm rửa đi ra, mệt mỏi cả ngày cũng giảm hơn phân nửa.

Tô Mộc miễn cưỡng ngồi lên ghế sofa, hơi hất càm lên, dựa vào. Dù sao cũng ở trong nhà, biểu hiện tự nhiên một chút cũng không mất mát gì.

Tiện tay cầm lấy điều khiển trên bàn, bật ti vi lên…

Lơ đãng chỉnh âm thanh xuống thấp, Tô Mộc vảnh tai nghe động tĩnh bên nhà cạnh, đến giờ cũng không có chút âm thanh nào, chẳng lẽ nha đầu kia chưa về?

Nhưng nghĩ cũng đúng, cô dùng bắp đùi để đi, mà bây giờ đã gần mười một giờ, làm sao mà nhanh như anh đi bằng xe, nhưng mà…

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng nên trở về rồi chứ …

Tô Mộc đương nhiên không thừa nhận mình đang quan tâm đến nha đầu kia, nhiều lắm cũng chỉ là tò mò, đúng vậy, anh tò mò, nha đầu kia tối nay khác biệt với nha đầu mà lúc trước anh quen.

Không hề tức giận, ngang ngược càn rỡ nữa mà có một cảm giác không nói nên lời. Còn nữa, lúc trước, cô nghĩ anh là ai?

Thôi, không có quan hệ với anh, tắt ti vi, Tô Mộc mặc dù thấy khó hiểu nhưng vẫn đi nghỉ ngơi trước, tránh mình suy nghĩ nhiều.

Lỡ như bị người đàn bà kia lây bệnh là xong rồi, dĩ nhiên, cái anh sợ không phải là cảm mạo, mà là… Ngu ngốc, anh tin chắc, con người có khả năng lây bệnh này cho nhau…

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân làm anh khẽ dừng lại, xoay mặt nhìn phía cửa, khóe môi của Tô Mộc khẽ giơ lên, hình như là rất khoan khoái.

Đang muốn hảo hảo ngủ một giấc, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, hại anh phải đi ra mở cửa…

“Ai vậy?” Anh lớn tiếng hô, vừa la vừa mở cửa

Thuần Tưởng đứng bên ngoài kéo nhẹ cổ áo, thở hổn hển, dường như đang có viêc gì gấp gáp lắm.

Tô Mộc giơ cằm, liếc xéo cô, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì? “

“Chuyện kia, tôi quên hỏi…” Phản ứng của cô đúng là chậm chạp, khó trách người này khinh bỉ cô như vậy, quả thực ngay cả chính cô cũng khinh bỉ mình, cô gấp gáp nói: “Chuyện kia, quán ăn bên cạnh không có đến tìm tôi sao?”

“Quán ăn?!” Tô Mộc nhíu mày, nghĩ ngợi một lát rồi mới ồ ra tiếng.

Anh ta có ý gì?

“Ồ Ồ cái gì, tôi đang hỏi anh đó, sao còn chưa trả lời? Anh nói gì với bọn họ?” Bộ dáng Thuần Tưởng dần trở nên tuyệt vọng, công việc lần này coi như xong rồi, cô vốn không được coi trọng, bây giờ lại bỏ bê công việc, Thuần Tưởng đúng là khóc không ra nước mắt

“Thế nào? Sợ bị sa thải?” Một câu của Tô Mộc liền trúng đích..

Thuần Tưởng không có tâm trạng pha trò với anh nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu

“Cô… Không phải không muốn mất đi công việc này sao?!” Tô Mộc vẫn nhàn nhạt hỏi.

Nhưng Thuần Tưởng lại có thể cảm giác được, hàm ý khác của anh.

“Anh, anh, anh có thể giúp tôi?” Đôi mắt to bật ra ánh sáng, Thuần Tưởng nhìn chằm chằm Tô Mộc, trong mắt mặc dù có một tia nghi ngờ, nhưng vẫn là hy vọng mong chờ nhiều hơn

Ngu ngốc đúng là ngu ngốc, Tô Mộc không chút lưu tình cười ra tiếng, bất quá, không biết có phải do tác dụng của việc tiêm hay không, hình như nha đầu này đã khôi phục lại tinh thần rồi …

Chương 9: Cố Gắng Lên! Bé Ngoan Của Tôi!

Ads “Mới quen hai ngày, cô nói đi, cô còn thiếu tôi một cái nhân tình nữa… Tôi dựa vào gì mà giúp cô?” Tô Mộc khoanh tay lại, mỉm cười đánh giá cô.

“Tôi, tôi… Tóm lại, cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể mất phần việc này!” Thuần Tưởng chân thành nói, cắn chặt răng nhìn Tô Mộc.

Tô Mộc dần thu lại nụ cười, khoát khoát tay nói: “Chuyện ba người, tôi đã nhớ kỹ rồi.”

“Cái gì?” Thuần Tưởng không hiểu, nháy mắt mấy cái.

Tô Mộc tiếp tục nói: “Giúp cô giải quyết, xem bệnh cho hai tên kia… A, nếu ngày mai cô đem tiền đến nộp đầy đủ thì không thể xem là như vậy được, khám, chữa bệnh rồi còn cho cô mượn phòng ngủ, còn… Bảo vệ công việc cho tên ngu ngốc này.”

“Anh, anh nói cái gì?!” Thuần Tưởng trợn to hai mắt, nét mặt quả đúng như Tô Mộc nói – bảng pha màu, vừa hưng phấn vừa kỳ quái.

Hưng phấn cũng đúng thôi, chẳng những Tô Mộc chịu giúp cô mà biểu hiện tốt ngày đầu tiên của cô cũng không bị mất! Nhưng kỳ lạ, không phải Tô Mộc này chán ghét cô lắm sao? Cần gì phải giúp cô? Chẳng lẽ thấy cô thất bại, thương tâm khổ sở, anh ta không nỡ sao?

Tô Mộc nhẹ nhàng suy đoán được tâm trạng của cô, cùng suy nghĩ nội tâm của cô, anh lơ đễnh, mặc dù cô ngốc này gây nên rất nhiều chuyện xui xẻo, nhưng anh vẫn thấy vui vẻ, vẫn thấy thú vị, nhưng đang ở trong bóng tối, chẳng lẽ đá tên “tay trói gà không chặt” này một cước, làm chuyện ti tiện như thế, không phải tác phong của anh.

Huống chi, anh bất quá cũng chỉ muốn xem phản ứng chậm chạp, nét mặt buồn cười của cô thôi, thật không có ý muốn cô gặp chuyện xui xẻo, nói thật ra, hai người cũng đâu có thâm cừu đại hận gì mà hại cô đến tình cảnh như vậy.

Được rồi, tổng kết lại, ý của Tô Mộc vẫn là sẽ giúp cô tiếp tục đi làm trong nhà hàng đó, dĩ nhiên, anh chẳng có ý khác, chẳng là thấy nơi nàng khô khan chả thú vị, ngày qua ngày tìm chút niềm vui trong đời sống mà thôi. Cho dù cô gái này đi cũng không có ý nghĩa gì

Xác định được ý nghĩ này, tâm trạng của Tô Mộc cũng không tệ lắm, gật đầu, khó khi anh đi thẳng vào chính đề mà không trêu chọc gì: “Tôi biết cô đang đi làm ở nhà hàng kế bên, tôi đã xin phép giúp cô rồi, chủ quán hình như cũng rất lo lắng cho cô, tôi đang suy nghĩ có nên cho cô đi làm tiếp hay không, dù sao cô cũng hay bị bệnh, có khi không thể khống chế được…”

Thuần Tưởng khẽ mở miệng, có chút ngơ ngác nhìn Tô Mộc, nếu vừa rồi tai cô không nghễnh ngãng, mắt cô không bị hoa, cô không bị ảo giác thì…

Tô Mộc nói anh ta chủ động xin phép giúp cô rồi?

Thật không thể tin được, người này đúng là Transformers a – chính nghĩa và tàn ác cùng tồn tại song song. Rốt cuộc là lồi lõm mạn hay là tiểu quái thú, Thuần Tưởng đột nhiên cảm thấy nàng có chút thấy trước mắt người này liễu.

Giống như biểu tượng của anh ta vậy, anh ta mặc áo bào trắng vào thì sẽ trở thành một bác sĩ cẩn thận tỉ mỉ, cũng có thể trở thành người ác độc, không ngừng trêu cợt cô…

Đến tột cùng…

“Rõ là…” Tô Mộc thấy cô dùng bộ dáng si ngốc nhìn mình, khóe miệng co co giật giật

“A… Vậy, cám ơn anh.” Thuần Tưởng đột nhiên phản ứng kịp, suy nghĩ hồi lâu cảm thấy câu nói này là tốt nhất từ nãy đến giờ

Tô Mộc buông tay: “Không cần để ý, tôi cũng hy vọng cô có thể tiếp tục làm việc ở đó.”

Trong mắt tiểu nha đầu tràn ngập nước mắt và cảm kích, bắt lấy tay Tô Mộc, rốt cuộc cũng nói một câu nói chân thành tha thiết thật lòng thật ý: “Cảm

Trang: [<] 1, 6, 7, [8] ,9,10 ,14 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT