|
NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM ![]() |
ơn cảm ơn”. Có lẽ, Tô Mộc này thật sự không đáng ghét như trong tưởng tượng của cô.
“Khách sáo rồi.” Bên môi Tô Mộc vung lên nụ cười xấu xa lần nữa.
Thuần Tưởng nhìn thấy vậy, không khỏi run lên, mỗi lần vẻ mặt này xuất hiện, chứng minh trong đầu Tô Mộc đang có chủ ý xấu xa gì đó.
Quả nhiên, Tô Mộc không chịu buông tay Thuần Tưởng ra, suýt nữa làm Thuần Tưởng giận chết khiếp, trợn trắng mắt nhìn anh
Tô Mộc xem thường nhìn cô: “Không ngừng cố gắng, tôi rất mong đợi xem cô có thể gây ra rắc rối gì, gây ra những chuyện đặc sắc gì, bé ngoan của tôi…”
“Điên!”
Cái đầu của anh!
Thuần Tưởng nhịn không được, nói tục thầm trong lòng, tên hỗn đản này, xem cô như hài kịch sao! Không ngừng cố gắng cái gì chứ? Đồ vô sỉ vô sỉ vô sỉ!
Tức giận xoay người rời đi, Tô Mộc dĩ nhiên cũng không có ý giữ cô lại.
Rầm một tiếng, dùng sức đóng sập cánh cửa sau lưng, Thuần Tưởng cũng đưa tay kéo cửa ra, sập cửa trở về phòng.
Tô Mộc, quả là đại diện của mấy người tâm thần phân liệt, tinh anh tâm thần phân liệt, anh ta rốt cuộc là người như thế nào?! Cho dù anh ta là người tội ác tày trời ác độc vô cùng, nhưng đôi khi lại biểu lộ ra nét mặt mê hoặc cô, ngoài miệng thì ác độc, nhưng hành động thì ít nhiều cũng gọi là quan tâm.
Nhưng khi cô nghĩ rằng có cơ hội giảng hòa cùng người này, anh ta lại trở nên quá đáng như vậy!!!
Thở phì phò ngã xuống giường, lúc này Thuần Tưởng thật sự rất mệt mỏi, đắp chăn lên, không suy nghĩ nhiều gì đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Một đêm không mơ, ngủ rất ngon.
Thuần Tưởng đánh một giấc đến sáng, khi tỉnh lại là vì tiếng đóng cửa của nhà bên làm cho tỉnh lại, theo bản năng, cô liền nghĩ người kia đã đi ra khỏi cửa.
A!
Cuống quít bò dậy từ trên giường, xe là của Tô Mộc, phòng khám cũng do anh ta mở, đi sớm hay muộn gì cũng không ảnh hưởng gì đến anh ta, cho nên không cần suy nghĩ cũng biết bình thường Tô Mộc đi làm trễ hơn cô nhiều, mà bây giờ anh ta đã đóng cửa đi ra, có thể biết, thời gian không còn sớm nữa.
Thuần Tưởng phản ứng nhanh chóng, vội vàng rời giường đánh răng rửa mặt, phát hiện vẫn còn thời gian, cô thở phào một hơi, lại phát hiện một vấn đề khác
Hy vọng có thể đuổi kịp xe bus, thời gian này cũng không còn sớm nữa.
Cầm lấy túi xách, Thuần Tưởng vội vàng chạy xuống lầu, nhưng trong khoảnh khắc đó… Tên Tô Mộc kia… Vẫn chưa đi…
Chiếc xe Mercedes-Benz màu trắng dừng lại trước nhà trọ này thật không hợp, ho dù muốn làm bộ không thấy cũng khó.
Cúi đầu, Tưởng Tưởng, kiên trì đi qua đi…
Đột nhiên, một tiếng kèn cao vút vang lên bên tai, Tô Mộc nghiêng mặt, ló đầu ra ngoài cửa xe: “Lên xe!”
Hai chữ ngắn gọn, anh ta giống hệt như mấy nam diễn viên chính trong phim thần tượng vậy, giọng nói bá đạo, không thể phản bác, chỉ tiếc là chưa bao giờ Thuần Tưởng nghĩ mình sẽ trở thành nữ nhân vật chính. Còn khẳng định chắc nịch, một người như Tô Mộc, nhất định chỉ tìm cô để làm trò cười, tìm thú vui mà thôi, đừng nói là thích cô, thậm chí còn chán cô.
“Cám ơn ý tốt của Bác sĩ Tô, tôi… Tôi nghĩ hay là để tôi tự đi được rồi, không cần làm phiền anh.” Thuần Tưởng nghĩ nghĩ xong, cung kính nói.
Nói thế nào đây, Tô Mộc dù sao cũng xem như có ân với cô, cô đã nợ nhân tình, không thể dùng vẻ mặt hung thần ác sát nói chuyện với anh ta được, mặc dù lời nói tối qua của anh ta rõ ràng là chọc cô.
“Mau lên xe, nếu không cả hai chúng ta đều trễ, dù sao cũng thuận đường, cô thấy không tự nhiên như vậy, ngược lại càng làm người ta thấy kỳ quái.” Tô Mộc không biểu hiện ra tâm trạng gì, chỉ đơn giản là trần thuật sự thật.
“Này…” Cước bộ của Thuần Tưởng dừng lại một chút, lấy điện thoại ra xem lại, không thể từ chối nữa, sắp muộn giờ rồi, mau lên xe.
Dọc theo đường đi, hai người đều yên lặng, cuối cùng vẫn là Tô Mộc mở miệng trước: “Cô bị bệnh, mấy ngày qua còn cố mà làm, tưởng mình là mình đồng da sắt sao?”
Thuần Tưởng mấp máy môi, ánh mắt vẫn dừng ngoài cửa xe: “Nếu Bác sĩ Tô thấy khó khăn thì không cần xen vào, người tôi da dày thịt béo, bị chút bệnh cũng không cần để ý.”
“Tôi đâu có nói là khó khăn” Tô Mộc nhìn phía trước, hàng lông mày đẹp vì câu nói của Thuần Tưởng mà khẽ nhăn lại.
“Người như anh đúng là quá khó khăn!” Thuần Tưởng bĩu môi, quay mặt lại nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc hừ cười một tiếng: “Mới ngày thứ ba, cô đã hiểu tôi đến thế rồi sao?”
Thuần Tưởng nhất thời không biết trả lời thế nào mới đúng, đúng vậy, bọn họ chỉ mới biết nhau ba ngày thôi, ba ngày thì làm sao có thể nhìn thấu một con người?
“Cảm giác hôm nay thế nào?” Tô Mộc cắt đứt suy nghĩ của Thuần Tưởng suy nghĩ, mở miệng hỏi cô.
Cô nghĩ anh ta đang hỏi về bệnh tình của mình: “Tốt hơn nhiều rồi, cổ họng còn hơi đau nhưng đầu óc cũng tỉnh táo hơn, không còn hồ đồ như hôm qua.”
Có lẽ do bình thường không châm chích gì nên sau ngày hôm qua, bệnh tình của cô dần trở nên khá hơn.
Tô Mộc bật cười: “Không ngờ, thuốc trị bệnh nhà tôi cũng rất có hiệu quả về phương diện trí lực.”
“Này!!! Này!!! Tên này!” Thuần Tưởng giống như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, xù lông nhảy dựng lên, hận không thể dùng móng vuốt quào tên Tô Mộc này vài cái, sao nhân gian lại có tên tai họa thế này chứ?
“Mặc dù đã uống thuốc nhưng cũng phải cẩn thận, hiểu chưa? Đừng như ngày hôm qua, không còn ai tốt bụng cứu cô nữa đâu.” Tô Mộc tiếp tục nói, căn bản không để ý đến người nào đó bị kích thích đến xù lông.
Thuần Tưởng thở phì phò, nhưng trong lòng hiểu rõ, ngoài miệng tuy Tô Mộc nói vậy nhưng là đang gián tiếp nhắc nhở cô, anh ta từng cứu cô trong lửa, cho dù cô muốn phản kháng cũng không được.
Được, Thuần Tưởng cô đâu phải người nhỏ nhen, cô, nhẫn, nhịn!!!
Chương 10: Yêu Nghiệt! Chớ Dùng Thủ Đoạn Độc Ác!
Ads Thuần Tưởng trở về nhà hàng, ngày đầu tiên đi làm đã ngã bệnh rồi, đúng là không thể nói được, nhưng cô không còn cách nào khác hơn là tiếp tục kiên trì, thật bất ngờ, bà chủ không hề nói gì, chỉ hỏi bệnh của cô có tốt hơn chưa, còn căn dặn cô, khi nào chưa khỏi bệnh thì không được vào bếp.
Ôi chao…
Thuần Tưởng thở dài lắc đầu, tiếp tục lau bàn, lau băng ghế.
“Cái kia… Thuần Tưởng?!” Một thanh âm ngọt ngào truyền đến từ phía sau, hiển nhiên, chủ nhân của nó đang đến gần cô.
“A… Là cậu!” Thuần Tưởng quay đầu nhìn cô ta, nhanh chóng nhớ được cô ta là người hôm qua đã nói tốt cho Tô Mộc.
“Cô là…” Hiển nhiên, người này Thuần Tưởng quen, nhưng đã nhanh chóng quăng tên người ta lên chín tầng mây rồi.
Cô bé gái mỉm cười ngọt ngào, không để ý người ta đã quên tên mình:
“Viên Hiểu Phong, ha ha… Cái tên quá bình thường phải không? Không có gì đặc sắc, làm người ta không nhớ cũng đúng thôi”
“A, Hiểu Phong.”
Thuần Tưởng vốn là người tuỳ tiện, thuộc tên người ta cũng mau, huống chi Viên Hiểu Phong chủ động đến gần cô, dĩ nhiên cô phải coi trọng mối quan hệ này.
“Đúng rồi, Thuần Tưởng, sáng nay…” Viên Hiểu Phong hơi dừng lại, giống như đang ngập ngừng.
“Cái gì?” Thuần Tưởng thấy cô ta ấp a ấp úng, không hiểu, cô ta muốn nói gì cùng cô? Có cần dùng nét mặt muốn nói rồi lại thôi không?
“Thuần Tưởng, sáng nay, hình như tôi thấy cô ngồi xe của bác sĩ Tô đến… Hai người…” Viên Hiểu Phong chớp chớp mắt, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô.
Thuần Tưởng sửng sốt, sau đó nhích lại gần nhìn rõ Viên Hiểu Phong. Không phải! Không phải! Như vậy mà cũng bị phát hiện, rõ ràng cô đã kêu Tô Mộc dừng xe ở ngã tư, sau đó mới đi bộ đến, căn bản là không muốn làm người ta nghi ngờ, nha đầu này lại…
“Ôi, cô, cô đừng hiểu lầm… Chỉ là vừa lúc gặp phải thôi.” Thấy Thuần Tưởng phản ứng như vậy, Viên Hiểu Phong cũng có chút ngại ngùng.
“Ôi chao, hiểu lầm gì chứ, tôi thấy người hiểu lầm là cô mới đúng!” Thuần Tưởng cười cười, chau mày nói.
“Tôi và anh ta… cùng lắm cũng chỉ là quan hệ bác sĩ bệnh nhân, quan hệ hàng xóm, chả có gì hết!”
Đúng vậy, ngay cả bạn bè cũng không tính.
Viên Hiểu Phong thấy cô không có chút ý lường gạt gì, gật gật đầu. Thuần Tưởng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, cô chỉ đành thở dài một tiếng, rõ ràng nha đầu này đang có tâm tư gì đó,
“Này, Hiểu Phong … Nãy giờ có nghe tôi nói chuyện không.”
“Cái gì?” Lúc này đến phiên Viên Hiểu Phong hiển lộ nét mặt nghi ngờ.
“Cô, thích tên cách vách kia sao?” Khi nhắc tới “tên cách vách kia”, Thuần Tưởng không nhịn được mà cắn răng.
Mặt Viên Hiểu Phong lúc này trở nên đỏ hơn, đối với Thuần Tưởng thẳng thắn, cô thật không biết làm sao, mắc cỡ ngại ngùng, hay ngượng ngùng khó xử vốn là cá tính của cô, hôm nay chủ động nói chuyện với Thuần Tưởng chỉ muốn hỏi cho rõ việc cô đi ra từ xe Tô Mộc thôi, thấp thỏm trong lòng, thật sự tò mò với quan hệ của hai người, lúc này mới thật sự…
“Ôi chao…Thật ra người kia cũng không giống như trong trí tưởng tượng của cô đâu.” Thuần Tưởng bĩu môi, tuy muốn nhắc nhở cô ta nhưng thiết nghĩ, đây là chuyện giữa hai người đó nên thôi.
“Ôi chao?! Ý của cô là?” Viên Hiểu Phong hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Thuần Tưởng, vội vàng hỏi.
Thuần Tưởng
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
