|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
là mày tan xác rồi đó biết không?
Nhưng mà…bây giờ làm sao mình xuống đây! Trèo lên thì khó mà muốn leo xuống còn khó hơn. Uhuhu có ai không giúp tôi với?
\”Ồn ào!\” Bỗng nhiên một tiếng nói khó chịu vọng lại từ bên trong cái cây sát bên cạnh. Giang Thiên Di ngạc nhiên nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhưng kì lạ là chẳng có lấy một người nào cả.
\”Là…là ai nói vậy?\”
\”Soạt\” Câu hỏi thốt lên nhưng chẳng có lấy một tiếng trả lời, chỉ thấy một bóng người từ trên cây nhảy phóc xuống mặt đất. Người đó từ từ ngước
mắt lên. Để lộ khuôn mặt trắng hồng tuyệt đẹp vẫn còn đang ngái ngủ.
\”Oái… Quách Chấn Vũ, Sao…sao cậu lại ở đây?\”
Giang Thiên Di kinh ngạc thốt lên.
\”Win, mày đã ham chơi quá rồi đấy!\” Quách Chấn Vũ dường như không hề chú ý đến sự tồn tại của cô, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào con èo trên tay cô gái.
Con mèo ngước ánh mắt long lanh nhìn xuống dưới, trong đôi mắt sáng lấp lánh như muốn cầu xin sự giúp đỡ. Quách Chấn Vũ đặt vội quyển sách trên tay xuống, nhanh như cắt leo lên đến bên cạnh Giang Thiên Di. Một tay cậu nắm lấy nhánh cây chìa ra gần đó để giữ thăng bằng, tay còn lại bắt lấy con mèo Giang Thiên Di đang cầm trong tay.
Dưới ánh nắng trải dài trên những tán lá dày, yếu ớt chiếu xuống mặt đất. Khuôn mặt cậu ta càng toát lên vẻ đẹp sắc nét. Đôi lông mày rậm bỗng chốc nhíu lại. Con mèo vẫn không chịu buông tay, cứ bám chằng lấy Giang Thiên Di. Mãi một lúc sau Giang Thiên Di mới lôi được con mèo ra khỏi người mình.
Quách Chấn Vũ ôm lấy con mèo và nhảy phóc xuống một cách điệu nghệ. Sau đó chậm rãi quay người bước đi.
\”Khoan đã!…Cậu…cậu không thể giúp tôi xuống sao?\” Giang Thiên Di nhìn bóng người cao cao đang định rời khỏi đó, bất chợt định thần hét lớn.
\”Tại sao cậu leo lên đó được mà lại không xuống được?\” Quách Chấn Vũ trả lời ngao ngán.
\”Nếu tôi biết tại sao thì bây giờ tôi đâu phải ngồi đây để đôi co với cậu.\” Giang Thiên Di cố nặn ra một nụ cười nhưng trong lòng lại thầm rủa xả cậu ta.
Hừ! Tên này sao có thể hỏi một câu ngốc thế nhỉ?!!!
\”Vậy thì cậu nên nhanh chóng tìm được lí do, chúc may mắn!\”
Lời nói nhẹ bẫng phát ra từ đôi môi mềm mại như cánh hoa đào nhưng Giang thiên Di lại có cảm tưởng như sét đánh vào tai, cả người cô bất động như tượng thạch cao.
\”Cậu…cậu\” Giang Thiên Di gầm ghè trong bụng nhưng tuyệt nhiên không dám nói ra, cô nuốt nuốt cục tức bị chẹn ngay cổ họng lại và cất giọng dịu dàng.\”Nhưng thật sự tôi không nghĩ ra…Cậu có thể giúp tôi xuống không?\”
\”Phiền phức!\”Quách Chấn Vũ lẩm bẩm trong miệng, đôi chân mày đen khẽ chau lại \”Nhảy xuống đi!\”
Cái gì?…tên này…hắn muốn gián tiếp giết người sao?
\”Này, tôi muốn xuống dưới đó nhưng nếu phải đánh đổi bằng mạng sống của mình thì thà tôi ở đây luôn còn hơn! Cậu không muốn gíup thì thôi, cần gì phải…\”
\”Không muốn xuống thì thôi\” Quách Chấn Vũ không đợi Giang Thiên Di kịp nói hết đã cắt ngang lời cô, sau đó lại một lần nữa quay người bước đi.
\”Á không…không phải, ý tôi là…nếu nhảy xuống đó thì…\”
\”Tôi sẽ đỡ\” Quách Chấn Vũ nói, giọng như ra lệnh\” nhảy đi!\”
\”Nhưng…\”
Đang do dự không biết nên làm thế nào, bỗng nhiên một con nhện từ đâu xuất hiện trước mặt Giang Thiên Di. Trong một phút hốt hoảng cô bất ngờ trượt chân và cả người mất thăng bằng lao thẳng xuống dưới.
\”Á áaa….\”
Im ắng…im ắng…
Trên thảm cỏ xanh um được ánh nắng chiếu rọi bỗng chốc như bị nhuộm một màu vàng úa. Bên cạnh hai gốc cây cổ thụ mọc sát nhau, một cô gái với khuôn mặt trắng bệt, đôi mắt nhắm tịt lại sợ hãi.
\”Cậu dựa đủ chưa?\”
Trong không gian thinh vắng bất chợt vang lên một tiếng nói trong vắt. Cô gái từ từ ngẩng đầu lên, đôi đồng tử cứ to ra dần, đến nỗi tưởng như không thể to hơn được nữa. Cách đôi môi mỏng như hai cánh hoa hồng là một chiếc mũi cao thẳng tắp. Chủ nhân của chiếc mũi đó hiển nhiên là Quách Chấn Vũ, cậu hơi sững người nằm im bất động trên bãi cỏ xanh rờn.
Ở khoảng cách gần như thế này, mình nghe rõ từng hơi thở của hắn, còn có mùi hương thoang thoảng của hoa diên vĩ. Không ổn rồi…mình…mình bị sao thế này…
Nghĩ đoạn Giang Thiên Di vội vã bò ra khỏi người Quách Chấn Vũ. Khuôn mặt đỏ bừng bừng như ráng chiều.
\”Cậu…à cậu…không sao chứ?\”
\”Không.\” Quách Chấn Vũ đứng dậy rồi phủi phủi lại quần áo.
\”À ừ cảm ơn!\” Giang Thiên Di lấy lại bình tĩnh đáp trả.
\”Meow…\”
\”Tiểu Linh! Em đây rồi\” Giang Thiên Di bỗng thấy nhột nhột dưới chân, khi cô cúi người xuống nhìn thì phát hiện con mèo của mình đang ở bên cạnh.
Giang Thiên Di định ôm nó lên thì con mè
mèo bỗng nhảy phóc một cái leo lên vai Quách Chấn Vũ.
Oái…Tiểu Linh…ngay cả Tiểu Linh mà hắn cũng dụ dỗ được sao? Sao…sao lịa thế này.
Quách Chấn Vũ không nói thêm lời nào, quay người rảo bước về phía trước. Để mặc cho Giang Thiên Di hớt hải đuổi theo phía sau.
\”Ơ này khoan đã, cậu trả Linh lại cho tôi rồi hẵng đi!\”
\”Linh?\” Quách Chấn Vũ đột ngột dừng bước, ánh mắt nghi vẫn nhìn Giang Thiên Di.
\”Phải, chính là nó!\” Giang Thiên Di chỉ tay vào con mèo.
\”Đây là mèo của tôi!\”
Nghe lời nói thản nhiên như không của cậu ta, Giang Thiên Di bỗng thấy đầu óc mình quay cuồng.
\”Từ…từ lúc nào mà nó là của cậu chứ? Đây là con mèo hoang tôi nhặt được mà!\”
\”Là mèo của tôi. Cách đây hai tuần nó đi lạc. Cảm ơn đã giúp tôi chăm sóc nó!\”
Giang Thiên Di cứng họng lại, cả cử động cũng khó khăn. Cô thẫn thờ nhìn bóng lưng cao cao của Quách Chấn Vũ ở đằng xa. Thấy mình như người chủ bị thú cưng bỏ rơi…Sau lưng cô một ngọn gió cuốn theo vài chiếc lá khô bay qua.
Sao…Sao lại có chuyện ngược đời thế này hả trời?!!!….
Màn đêm dần buông xuống tựa như một tấm thảm nhung bao phủ khắp thành phố Hạ Dương. Bầu trời lúc này vẫn chưa tối hẳn. Lấp ló trong những tầng mây lơ lửng giữa bầu không, vầng trăng khuyết bóng ở xa típ tắp trông như thoắt ẩn thoắc hiện, lúc mờ lúc tỏ. Hình ảnh vầng trăng ấy hiện hữu thật rõ trong đôi con ngươi đen láy của cô gái mang dáng người mảnh khảnh đang ngồi suy tư trên ban công của ngôi nhà lợp mái đỏ thẫm. Đôi mắt cô như dán chặt vào vầng trăng ấy, không biết cô nghĩ gì mà trong đáy mắt dường như được tráng một lớp nước mỏng.
Từng cơn gió lạnh buốt đến thấu xương lùa vào người khiến cô bất giác rùng mình hắc hơi một cái. Ngay lúc đó đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa. Giang Thiên Di nhìn xuống khoảng sân trước thì thấy một cái bóng đang đứng đợi trước cổng, bên cạnh là một vật gì đó to to mà đen ngòm.
Nhưng ai lại gõ cửa vào buổi tối như thế này, đau có ai biết nhà mình ở đây đâu nhỉ!
Một lần nữa tiếng chuông cửa lại kêu lên thúc giục, Giang Thiên Di hít một hơi thật sâu. Khuông mặt bỗng nhiên nghiêm lại!
Có khi nào là…
\”Ơ…cậu…sao lại ở đây?\” Giang Thiên Di vừa mở cửa vừa ngạc nhiên thốt lên.
\”Sao tôi lại không được ở đây?\” Phan Vĩnh Kỳ đứng trước mặt Giang Thiên Di, cậu nhìn lại cô với ánh mắt \”ngây thơ\”.
\”Nhưng…\”
\”Ting tang…ting….\” Cùng lúc đó, tiếng nhạc êm dịu phát ra từ chiếc di động trong túi, Phan Vĩnh Kỳ vội ấn vào nút nhận cuộc gọi. Sau một hồi gật gật dạ dạ, chies điện thoại được chuyển từ tay cậu ta sang cho Giang Thiên Di.
\”Gì thế?\” Giang Thiên Di nghi hoặc nhìn vào chiếc điện trong tay Phan Vĩnh Kỳ.
\”Nghe đi! là anh của cậu…\”
\”Tiểu Di à, em mở cửa cho Phan Vĩnh Kỳ vào nhà đi, là anh đã thuê cậu ta để bảo vệ em…\”
Trong chiếc điện thoại phát ra giọng nói có chút mệt mỏi.
\”Nhưng…sao lại là cậu ta? em không thể ở cùng với Phan Vĩnh Kỳ được, hơn nữa cậu ta lại là con trai…\” Giang Thiên Di ấm ức cong môi lên, đôi lông mày lá liễu khẽ cau lại.
\”Anh đã điều tra cậu ta rất lâu mới chọn cậu ấy làm người bảo vệ cho em. Em phải hiểu là việc bắt em ở cùng câu ta chỉ là bất đắc dĩ thôi! Đừng lo lắng quá có được không? Em phải tin vào con mắt nhìn người của anh chứ!\”
\”Vâng…em biết rồi!\” Giang Thiên Di khẽ thở dài làm Thiên Hựu dù rất mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười nhẹ nhõm.
\”Cậu vào đi\” Sau khi trả điện thoại cho Phan Vĩnh Kỳ, Giang Thiên Di né sang một bên cho cậu vào, sau đó thận trọng đóng cửa lại.
Cô chầm chậm đi theo sau Vĩnh Kỳ, mặt khẽ nhăn lại. Phan Vĩnh Kỳ hơi quay đầu về phía sau, sau đó không nói lời nào đi thẳng vào nhà.
\”Bộ cậu là rùa hả? Đi từ đó vào đây chưa tới một phút mà bây giờ đã quá năm phút rồi, hơ hơ tốc độ của cậu bằng tốc độ con rùa rồi đấy!\”
Phan Vĩnh Kỳ ngồi chễm chệ trên ghế sô pha. Cậu hơi nhướng mày lên và thích thú quan sát nét mặt nhăn nhó của Giang
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
