|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
rửa, quần áo của anh cũng mang về giặt, máy chỉ quay mấy cái rồi lấy ra phơi trong không khí điều hoà, một đêm là khô, sáng hôm sau tỉnh dậy có thể mặc được luôn. Thử hỏi nếu Tây ở nhà, Quốc dám làm thế không? Mà dù Tây có cho phép, Quốc cũng không thể chịu nổi những ấm ức và cằn nhằn Tây thể hiện ra mặt. Ấm ức là Quốc đoán thôi, nhưng 100% đó là sự thực. Không ít lần Quốc giữ anh ở lại nhưng Thành không chịu. Thành quả thực là một người rất biết điều. Nhìn thời tiết bên ngoài, bố Quốc ruột đau như cắt, nhưng con trai cứ nhất định đòi về vì phải làm thêm ca. Sáng qua tuyết rời nhiều nên không làm được gì rồi, hôm nay phải tăng ca. Tuyết đã ngừng rơi, nhưng trời vẫn chưa ấm lên, vẫn tăm tối và rét lạnh. Thời tiết như vậy mà vẫn phải làm thêm ca, liệu có còn là con người không chứ? Hôm nay lại là cuối tuần, Quốc nhờ bố làm món mỳ trộn, trộn nước sốt thịt nạc băm. Bố có một tiêu chuẩn cho món ăn ngon là có thơm hay không. Hôm đó món mỳ trộn Quốc cho hơi nhiều dầu, lúc sốt thịt còn cho thêm dầu nữa, cả nồi mỳ có tới nửa nồi dầu ăn. Còn thêm cả cần tây nữa, mỳ trộn thịt băm với cần tây là món ăn ưa thích của bố. Nhưng hôm nay bố cũng không ăn nhiều, nghĩ tới chuyện con trai đang phải chịu khổ cực và mấy việc định làm mà chưa xong, làm sao bố Quốc có thể nuốt trôi chứ? Mà bố ăn không ngon hỏi Quốc có thể ăn nổi, chỗ mỳ nấu lên thừa một nửa, nguội trong nồi. Bố Quốc không ăn cơm, cũng chẳng nói lời nào, chỉ thấy phiền lòng vô cùng, nên bố cứ hút thuốc mãi. Bố Quốc làm thế càng kiến Quốc thấy thêm áp lực nặng nề. Cảm giác của Quốc không sai. Bố Quốc rất không bằng lòng với Quốc, không hiểu vì sao đứa con này lại sợ vợ thế! Hai bố con tranh luận rất lâu, Quốc cố gắng hết sức để không nổi nóng, cuối cùng nói với bố sẽ tới nhà Tây, đón vợ về, rồi cùng Tây nói chuyện trực tiếp. Lúc đó nét mặt bố mới tươi hơn chút, và giãn ra hơn.
Tây không ở nhà, Tây đang đưa chị Hạ đi mua đồ. Hạ muốn mua chút đồ nhờ bố Quốc gửi về quê. Nhưng nghĩ rằng mình không thuộc đường phố Bắc Kinh nên mẹ Tây bảo Tây dẫn Hạ di, đồng thời ứng trước một tháng lương cho Hạ. Khi đi Tây còn đem theo cả máy ảnh, bảo rằng nhân tiện sẽ dẫn Hạ tới Thiên An Môn chụp ảnh. Biết mình được đến Thiên An Môn, Hạ vui lắm, còn nói rằng nếu chưa qua đó sao người ta bảo đã tới Bắc Kinh. Trước khi đi, con gái Hạ cũng đã kể cho Hạ nghe về Thiên An Môn, Hạ vui lắm, còn dặn mẹ nhất định phải tới đó chụp ảnh gửi về. Trong bài học của con gái, khi nói về Bắc Kinh có tới mấy bài kể về Thiên An Môn, cô giáo cũng hay cho học sinh viết bài về địa danh này. Trên đường đi, từ Thiên An Môn, Hạ liên tục kể cho Tây nghe về con gái mình. Nói rồi mang ảnh thẻ của con khoe Tây. Trong ảnh là đứa bé gái mấy tuổi với đôi mắt to sáng long lanh, và một lúm đồng tiền rất sâu trông thật đáng yêu. Có lẽ vì chưa chịu ảnh hưởng của những phong tục nơi thôn quê nên trông con bé chẳng khác gì những đứa trẻ trên thành phố. Tấm ảnh đó tất nhiên Hạ luôn mang theo bên mình nên có nếp gấp. Nhìn ảnh, Tây buột miệng hỏi: “Chị không ở nhà, cháu có nhớ không?” Không ngờ hai mắt Hạ bỗng hoen đỏ: “Chẳng lẽ lại không nhớ ạ? Bữa trước chị gọi về cho bà cháu, bà nói nửa đêm con bé ngủ mơ bỗng tỉnh dậy khóc oà lên, vừa khóc vừa gọi mẹ…” Tây thực sự không ngờ. Đây là lần đầu tiên Tây được thấy thế giới nội tâm ẩn sâu trong người phụ nữ đang giúp việc cho gia đình mình, Tây cảm thấy hơi là lạ. Tây vốn cho rằng tình cảm của những người mẹ nông thôn dành cho con mình rất khô khan, không chỉ là đối với trẻ con, mọi thứ tình cảm của họ đều rất khô khan. Từ trước đến giờ mọi người chỉ để ý xem Hạ làm việc nhà như thế nào mà chẳng quan tâm trò chuyện với chị. Sau khi hai người rời khỏi Thiên An Môn, cùng nhau đi siêu thị mua đồ, Hạ ngắm một bộ quần áo trẻ con khoảng hơn 100 tệ, ngắm nhìn mãi rồi lại đặt xuống không nỡ mua. Sau đó, Tây quyết định bỏ tiền ra mua tặng, Hạ chẳng nói gì, chị không giỏi ngoại giao mà nhưng nhìn thái độ là biết Hạ rất cảm động. Lúc ấy, mẹ Tây cũng liên tục gọi điện, mỗi lần gọi điện là một nội dung na ná nhau, đại để là hỏi cái này để đâu, cái kia để đâu. Thế nên, khi có điện thoại, Tây liền đưa Hạ nghe luôn và cưới nói: “Lại tìm chị đấy mà. Gia đình em bây giờ không thiếu chị được rồi.” Quả nhiên là ở nhà tìm Hạ hỏi xem dấm để ở đâu. Cúp máy rồi cả hai đều cười rộ lên. Từ siêu thị về, hai người đi ngang qua vườn bách thú, Tây chợt thấy hơi tiếc vì lẽ ra nên dẫn Hạ đi thăm vườn bách thú trước rồi mới đi mua đồ. Nhưng Hạ không ngại, chút đồ này có nặng gì đâu. Một mình Hạ vác hết. Nghe qua có vẻ rất muốn đi. Đương nhiên Hạ muốn đi chứ, dù có thể với chị thì không có gì, nhưng chị muốn đi vì con gái. Thế là hai người cùng đi thăm vườn bách thú.
Tới cổng, Tây mua vé vào cửa. Hạ không ngờ phải mua vì ở Thiên An Môn đâu cần vé. Một vé 20 tệ, hai vé là 40 tệ. 40 tệ đủ cho con gái học trong một học kỳ. “Thôi không đi nữa, lấy lại tiền đi!” Nhưng Tây không nghe theo lời Hạ, chỉ cười và đi mua vé dẫn Hạ vào. Tây còn bảo rằng lúc này họ vào thăm không hợp lý lắm vì không đúng thời điểm cá heo ở Nhà Hải Dương biểu diễn, hôm khác sẽ dấn Hạ tới xem. Lúc đó, Hạ không dám nhận lời ngay, mà còn hỏi xem giá vé xem cá heo biểu diễn là bao nhiều? 100 tệ một người. Mắt Hạ lại ngấn lệ, có lẽ Hạ cảm động. Hạ ngân ngấn nước mắt nói: “Tây à, gia đình em thật tử tế… Gia đình ở tầng dưới nhà mình ý, giúp việc nhà họ là người An Huy, đã từng kể với chị là gia đình họ không cho cô ấy đi vệ sinh trong nhà, sợ mùi, mỗi lần muốn đi vệ sinh cô ấy toàn phải ra nơi công cộng. Lại còn sợ cô ấy ăn nhiều, tuy không nói ra là cấm ăn nhưng cả ngày khuyên cô ấy không nên ăn nhiều, béo phì dễ gây ra nhiều bệnh, khuyên cô ấy nên giảm cân… Tây nghe kể cười phá lên, trong giây lát, Tây chợt thấy mình thật gần gũi biết bao với ngườiphụ nữ nông thôn này.
Tây không có nhà, Quốc vừa tiếc lại vừa thấy may. Tiếc vì mất công đi, may cũng vì mất công đi, như vậy về nhà có thể nói với bố là Tây không có nhà. Quốc nói với bố mẹ vợ tới đón Tây về, nhưng Tây không có nhà nên không đợi nữa vì bố Quốc mấy ngày nữa về quê nên Quốc phải về thu dọn hành lý và chuẩn bị vài thứ. Ai ngờ bố mẹ Tây như nhìn thấu tâm can Quốc bảo rằng đã đến thì ngồi một lúc, vừa hay họ cũng đang có chuyện muốn bàn. Không còn cách nào khác, Quốc đành trơ mặt ngồi xuống. Quốc biết bố mẹ vợ định nói gì, vì thế Quốc mới vội về, cũng như chuyện Tây biết bố chồng muốn nói gì nên mới trốn về nhà mẹ đẻ.
Bố Tây nói toàn những chuyện vòng vo, cái gì mà bố con già rồi nên quan điểm với một số việc còn cứng nhắc khó thay đổi, có thể hiểu được, nhưng con thì không nên; cái gì mà bố con không có văn hóa, nhưng con đã từng học đại học, cái gì làm được cái gì không, cái gì nên làm cái gì không, phải có suy nghĩ và nhận định riêng; rồi bố mẹ đều biết con là đứa có hiếu, có nhiều ưu điểm hơn Tây, còn làm việc cũng rất giỏi, mặt nào cũng được, chứng tỏ con là người có suy nghĩ và năng lực, nhưng vì sao cứ vướng vào chuyện gia đình là trở nên nhu nhược, phiến diện; cái gì mà quan điểm cũ, tư tưởng cũ có thể hiểu được, là không thể thay đổi được nhưng cũng không thể chấp nhận được, càng không được vì thế làm khó cho các con, kết quả của việc làm đó sẽ tạo nên mâu thuẫn giữa các thế hệ… Quốc đần cả mặt, ong cả đầu ngồi nghe, những lúc không thể nghe nổi cũng vẫn phải nghe, đành để vào tai trái ra tai phải vậy, nếu không thì coi như nghe cũng như không, đầu nghĩ tới việc khác. Quốc nghĩ về công việc của anh trai, hôm qua đã gọi điện cho bạn để hỏi về công việc cho anh, người bạn đó cũng nhận lời sẽ giúp Quốc nghĩ cách. Đang miên man suy nghĩ, Quốc bỗng nghe thấy bố Tây gọi: “Quốc, có phải con có gì khó nói khi phải thỏa hiệp với bố con không?”
Quốc bỗng giật mình: “Không, không có ạ.”
Phản ứng của Quốc quá mạnh, bố Tây cảm nhận được điều này, hai người nhìn nhau, trong mắt ánh lên chút nghi hoặc. “Quốc à” lát sau ông hỏi Quốc một câu, “nếu con có gì khó nói…”
Đúng lúc ấy, phòng Hàng mở cửa, Hàng thò đầu ra ngoài, khẽ gật đầu thể hiện chào anh rể sau đó hỏi mẹ có phải đã lấy ít tiền trong ví mình không, vì thấy tiền trong ví ít đi. Mẹ Tây hừm một tiếng hỏi lại xem Hàng có thực sự biết trong ví mình có bao nhiêu tiền không? Hàng trả lời rằng mình nhớ rất rõ vừa rút 1000 tệ từ thẻ ra hôm qua sau khi đi làm về, rồi về nhà luôn, không hề bước ra khỏi cửa. Bây giờ trong ví còn 500 tệ, hóa đơn rút tiền ngân hàng vẫn còn đây. Mẹ bảo Hàng thử nhớ lại xem sao. Hàng cố nhỡ, vẫn chỉ nhớ là sáng nay chị Hạ giặt quần áo giúp Hàng có lấy ví trong túi ra, nghe tới đây, Quốc vội thanh minh: “Không thể là Hạ được!” Phản ứng của Quốc vừa nhanh vừa mạnh mẽ.
Mẹ Tây nhìn Quốc rồi nhẹ nhàng nói: “Mọi người không ám chỉ Hạ đâu.”
“Ý con là”, Quốc hơi ngại vội thanh minh tiếp. “Nếu Hạ lấy thì lấy cả luôn cho xong, lấy một nửa để làm gì?
Hàng lại vừa cười vừa nói: “Anh rể, anh không biết đấy thôi, cái này gọi là “nghệ thuật”. Ăn cắp cũng cần có nghệ thuật, tính kế trước sau mới có thể ăn cắp lâu dài được chứ.”
Mẹ Tây vội gạt đi: “Nói linh
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
