watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Speed Video Downloader - Android
Tải Video Từ Youtube Nhanh Và Miễn Phí
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 17:17 - 20/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 5966 Lượt

lại, hai mắt trợn trừng, chỉ thấy Linh Xà tiên sinh đã đuổi theo đến.

Ông buông tiếng quát vang, vừa định tranh trước tấn công hầu dành lại ưu thế, song chưa kịp xuất thủ, thì Linh Xà tiên sinh đã nhếch môi cười quái dị, năm ngón tay bóp mạnh vào đuôi độc xà, bị đau độc xà vụt cất đầu lên, “bộp” một tiếng, đầu rắn lại trúng vào ngực Tây Môn Thất.

Con rắn xanh này da rất cứng, đứng đầu các loài rắn khắp thiên hạ, trên cả Tuyến Xà, và có sức mạnh khôn cùng. Linh Xà tiên sinh đã phải tốn biết bao công sức mới bắt được trong một đầm nước trên Công Sơn tỉnh Vân Nam, lão xem con rắn này như mạng sống của mình, đặt tên là Bích Ngọc Nhất Chi Tiên (ngọn roi ngọc bích).

Tây Môn Thất lại bị đầu rắn va trúng ngực, thọ thương càng thêm trầm trọng, không còn đứng vững được nữa, ngã lăn ra bất động.

Linh Xà tiên sinh buông tiếng cười gằn, bước đến gần nói:

- Tây Môn Thất, ngươi liệu còn chịu được chiêu thứ ba nữa không?

Tây Môn Thất cố điều hòa hơi thở, mấy lần định đứng lên, song bởi thương thế quá nặng, lực bất tòng tâm, đành nằm yên dưới đất, hai mắt ngập đầy lửa giận nói:

- Linh Xà… tiên sinh… sao chưa xuất chiêu thứ ba đi?

- Khá lắm, ngươi quả là rắn rỏi, nhưng để xem ngươi rắn rỏi đến mức độ nào.

Tây Môn Thất nghe đối phương nói vậy, biết nhất định là không để cho mình chết ngay, mà sẽ dùng cách tàn bạo gì đó để hành hạ mình, ý nghĩ chuyền nhanh, cho dù mình có thể ứng phó cho Linh Xà tiên sinh bỏ đi, nhưng khi Tát Thị Tam Ma quay lại thì cũng chẳng còn cách ứng phó, chi bằng thừa lúc huyệt đạo chưa bị kẻ địch phong bế, tự đoạn kinh mạch mà chết, họ chưa chắc đã tìm được Lý Thuần Như, và mình cũng ít chịu đau khổ hơn.

Ý đã quyết, vừa định dồn hết nội lực còn lại vào kinh kỳ bát mạch để tự tuyệt, bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa hối hả, hai người đều là bậc cao thủ, vừa nghe tiếng vó ngựa là biết ngay đối phương đang tiến đến Ngân Hoa Cốc, không khỏi ngẩn người. Ngay khi ấy, tiếng vó ngựa đã đến gần, rồi thì bóng trắng thấp thoáng đã đến cửa cốc.

Linh Xà tiên sinh và Tây Môn Thất cùng quay nhìn ra cửa cốc, chỉ thấy một thiếu nữ áo trắng đẹp như tiên, ngồi trên yên bạc trên lưng con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, ngọn roi bạc trên tay đang khẽ rung động, đó chính là Dị Ngọc Phụng.

Linh Xà tiên sinh vừa trông thấy Dị Ngọc Phụng, nghĩ là Dị Cư Hồ cũng theo sau về, bất giác cả kinh, vội lùi ra sau một bước.

Song Dị Ngọc Phụng chỉ dừng lại chốc lát nơi cửa cốc, rồi thì giật mạnh dây cương, ngựa phóng nhanh vào cốc, nhẹ nhàng vung tay, ngọn roi bạc nhanh như tia chớp quét vào cổ tay Linh Xà tiên sinh.

Linh Xà tiên sinh vội lách người sang bên, song đã chậm mất một bước, chỉ nghe “keng” một tiếng, chiếc ngân lệnh trong tay đã bị cuốn mất.

Linh Xà tiên sinh biến sắc mặt, lùi nhanh ra xa hơn trượng, khích động nói:

- Dị cô nương… ngân lệnh này do cô nương đã tặng… sao bây giờ lại đoạt về?

Dị Ngọc Phụng buông tiếng cười gằn:

- Linh Xà tiên sinh, tôn giá lại dám cầm ngân lệnh của gia phụ đến đây lộng hành, còn chưa mau cút ra khỏi Ngân Hoa Cốc hả?

Linh Xà tiên sinh đỏ bừng mặt, chậm chậm thoái lui, khi đến cửa cốc, ngoảnh lại nhìn, bên ngoài vắng lặng hoàn toàn, như không hề có người theo sau Dị Ngọc Phụng.

Nhưng Linh Xà tiên sinh biết rõ, Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ tri thức uyên bác, lòng đầy huyền cơ, thật đã đến mức thần xuất quỷ mật, tuy thấy chỉ một mình Dị Ngọc Phụng trở về cốc, nhưng nếu mình không nhẫn nhịn, động thủ với Dị Ngọc Phụng, biết đâu Dị Cư Hồ lại đột nhiên xuất hiện.

Đây hệt như một cuộc đổ bác, chỉ có hai bố cục, thế nhưng cái dùng đặt cuộc lại là tính mạng của lão. Vì vậy, Linh Xà tiên sinh thừ ra một hồi, sau cùng không đủ can đảm động thủ với Dị Ngọc Phụng, quấn con rắn xanh vào cổ, phi thân bỏ đi.

Song lão không trở về Linh Xà Cư, mà chỉ đi khá xa, đảo lộn một vòng rồi vẫn quay về Ngân Hoa Cốc, song chỉ ẩn nấp bên ngoài chứ không vào bên trong.

Linh Xà tiên sinh thích nuôi rắn ngay từ thuở bé, một thân võ công cũng là học được qua các hình thái của rắn, về mặt khinh công càng cao siêu hơn người, lướt đi trên mặt đất nhanh như bay mà không gây ra một tiếng động khẽ, hơn nữa ngoài Ngân Hoa Cốc có rất nhiều cát bụi, nên không để lại chút dấu chân nào.

Sau khi Linh Xà tiên sinh đi khỏi, Tây Môn Thất mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt lên gắng gượng nói:

- Tiểu thư… về đến… thật kịp lúc… đã cứu mạng… lão phu…

Dị Ngọc Phụng thoáng chau mày, như có vẻ rất khẩn yếu, không chờ Tây Môn Thất nói dứt đã ngắt lời:

- Thúc thúc, tên tiểu tử họ Lý đâu? Mau bảo hắn ra đây, cha cần gặp hắn gấp.

Tây Môn Thất ngẩn người, nghĩ mình đối địch với Tát Thị Tam Ma và Linh Xà tiên sinh là chẳng ngoài mục đích là không để cho Lý Thuần Như lọt vào tay bọn họ, bây giờ Dị Ngọc Phụng có vẻ hối hả thế này, Dị Cư Hồ cần đến Lý Thuần Như hẳn cũng chẳng có ý tốt lành gì.

Tây Môn Thất buông tiếng thở dài:

- Tiểu thư, lão phu thật bất tài, sau khi lão gia và tiểu thư đi khỏi, Tát Thị Tam Ma đã đến đây, trong khi lão phu đang đối phó với Tát Thị Tam Ma thì… Lý Thuần Như đã… bỏ trốn mất.

Tây Môn Thất tuy nói dối không chút tần ngần, song Dị Ngọc Phụng thông minh tuyệt đỉnh, thoáng ngẫm nghĩ rồi cười khẩy nói:

- Thất thúc nói dối.

- Tiểu thư, lẽ nào lão phu dám to gan đến vậy? Lý Thuần Như… quả thật đã bỏ trốn rồi.

Dị Ngọc Phụng sầm nét mặt quát:

- Tây Môn Thất, lão vốn là kẻ thù của Ngân Hoa Cốc, gia phụ vì nghĩ tiếc cho một thân công lực của lão nên mới chứa chấp lão trong cốc, và vì thấy lão võ công cao thâm nên Ngọc Phụng này mới gọi lão là thúc thúc, nhưng nếu lão dám giở trò ám muội gì, Ngọc Phụng cũng chẳng buông tha cho lão đâu.

Tây Môn Thất còn định phân bày, song thấy Dị Ngọc Phụng đã vung mạnh ngọn roi bạc trong tay, mặt đầy vẻ tức giận cất bước đi tới.

Tây Môn Thất ngoảnh mặt lại nhìn, bất giác hồn phi phách tán, thì ra Dị Ngọc Phụng đang đi về phía khe đá kia.

Mặc dù trong khe đá có bít một tảng đá to, song bởi Dị Ngọc Phụng đã

được gần hết chân truyền của cha, tảng đá ấy chẳng thể nào ngăn cản được nàng ta, nhất định Lý Thuần Như sẽ bị phát hiện.

Tây Môn Thất bởi quá hồi hộp, bất giác buộc miệng nói:

- Tiểu thư hãy khoan.

Dị Ngọc Phụng ngoái lại cười khanh khách:

- Quả nhiên lão đã giấu hắn trong thạch thất của mình.

Tây Môn Thất ngớ người, giờ mới biết chẳng những võ công không bằng Dị Ngọc Phụng, mà ngay cả thông minh tài trí cũng kém xa nàng.

Dị Ngọc Phụng vốn không hề biết Lý Thuần Như ở đâu, song vì Tây Môn Thất nóng lòng lên tiếng, khác nào đã tố cáo nơi ẩn náu của Lý Thuần Như.

Tây Môn Thất thầm buông tiếng thở dài, chỏi tay xuống đất đứng bật dậy, chệnh choạng đi tới vài bước, đứng dựa vào gốc cây.

Chỉ thấy Dị Ngọc Phụng đi đến trước khe đá, ngọn roi bạc vung ra, “bộp” một tiếng, đã quấn vào tảng đá to kia.

Nhưng nàng ta chưa kịp vận kình lực kéo tảng đá ra, đột nhiên “ầm” một tiếng, tảng đá to ít nhất cũng ba ngàn cân đã bay ra phía ngoài.

Lúc bấy giờ Dị Ngọc Phụng đang đứng trước tảng đá, tảng đá đột nhiên bay tới với kình phong như bài sơn đảo hải, ập thẳng vào nàng ta.

Tây Môn Thất thấy vậy bất giác bật lên một tiếng thảng thốt, song Dị Ngọc Phụng công lực quả là kinh người, vẫn đứng yên và tay phải tung ngang, ngọn roi bạc liền kéo tảng đá sang liền ba thước, “ầm” một tiếng vang dội, tảng đá lún sâu xuống đất.

Nhưng nàng ta vừa kéo tảng đá sang một bên, bỗng trước mặt bóng người nhấp nhoáng, ánh kiếm loang loáng, chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai, một thanh trường kiếm đã đâm tới trước ngực.

Dị Ngọc Phụng lanh lảnh quát:

- Khá lắm!

Hít mạnh một hơi, ngực liền lõm vào ba tấc, thanh trường kiếm kia đã hết đà, song mũi kiếm vẫn nghếch lên, “soạt” một tiếng, rạch toạc lớp áo ngoài trước ngực nàng ta ba tấc.

Dị Ngọc Phụng đỏ mặt, thuận thế vung roi quấn vào thanh trường kiếm, rồi thì kéo mạnh ra sau.

Người cầm kiếm lao ra vừa thấy vũ khí bị roi bạc quấn lấy, cũng liền kéo mạnh ra sau, thế là đôi bên không ai dành được ưu thế, cùng giật mình kinh hãi, vừa rồi động thủ chớp nhoáng, không người nào thấy rõ đối phương là ai, mãi đến lúc này mới có thời gian nhìn kỹ đối phương, cả hai cũng sửng người.

Dị Ngọc Phụng thầm reo lên:

- Ô, chàng trai này tuấn tú quá.

Thì ra người động thủ với nàng ta là một thanh niên tuổi độ trên dưới hai mươi, mặt vuông tai lớn, tướng mạo anh tuấn, nhưng dáng vẻ hết sức thiểu não, tay phải cầm kiếm, tay trái xách một người, chính là Lý Thuần Như.

Dị Ngọc Phụng liền quát:

- Tôn giá là ai?

Người thanh niên khẽ buông tiếng thở dài:

- Cô nương hãy để cho tại hạ rời khỏi đây, xin đừng hỏi nhiều.

Dị Ngọc Phụng ngớ người, thầm nhủ:

- Hay nhỉ? Ngân Hoa Cốc là nơi ai muốn tự do ra vào cũng được ư?

Chân khí vận chuyển, dồn nội lực vào cánh tay mặt, vận đến tám thành công lực, lại kéo mạnh ra sau, thanh niên kia liền loạng choạng chúi tới trước, song vẫn vung động trường kiếm trong tay, trong tiếng rít gió vun

Trang: [<] 1, 21, 22, [23] ,24,25 ,80 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT