![]() |
Speed Video Downloader - Android
Tải Video Từ Youtube Nhanh Và Miễn Phí ![]() |
vút, điểm thẳng vào ba đại huyệt trước ngực Dị Ngọc Phụng.
Tây Môn Thất đứng bên xem, vốn cũng chẳng nhận ra lai lịch của thanh niên này, đến khi chàng thi triển chiêu kiếm ấy, Tây Môn Thất chợt động tâm, buột miệng nói:
- Ngươi… là gì của Bát Tiên Kiếm Đào Tử Vân? Sao lại biết Bát Tiên Kiếm pháp?
Dị Ngọc Phụng nghe Tây Môn Thất nói vậy, liền nới lỏng tay, kiếm và roi tách rời nhau ra, lách người sang bên tránh khỏi, đoạn lại đưa mắt nhìn đối phương, buông tiếng cười khẩy nói:
- Thì ra là các hạ.
Chàng thanh niên này chính là Đào Hành Khản, vừa thấy roi bạc không còn quấn lấy vũ khí mình nữa, chẳng nói chẳng rằng, liên tiếp tung ra bốn chiêu, ánh kiếm rợp trời, uy thế hết sức hung hiểm.
Song lần này Dị Ngọc Phụng đã có chuẩn bị, nhẹ nhàng lượn lách tránh khỏi, rồi thì nhắm thật chuẩn xác, ngón giữa búng ra như chớp, “choang” một tiếng, trúng ngay sống kiếm.
Bởi nàng ta đã dùng đến tám thành công lực, nên chỉ lực đã khiến Đào Hành Khản cảm thấy như ngàn cân nện vào thanh kiếm, bạt sang bên ngay.
Chàng vốn tay phải cầm kiếm, tay trái cắp Lý Thuần Như, trường kiếm vừa bị bạt ra, vùng ngực liền để lộ hoàn toàn. Dị Ngọc Phụng thừa cơ vung rơi, ánh bạc lấp loáng, đã xuyên qua nách Đào Hành Khản, đầu roi hệt như linh xà, bỗng ngoặt qua một vòng, quấn chặt vào ngực chàng.
Dị Ngọc Phụng giật mạnh, Đào Hành Khản cảm thấy xương ngực như muốn gãy vỡ, buông tiếng thét to, trở tay vung kiếm chép vào ngọn roi bạc, tuy chém trúng nhưng ngọn roi bạc chẳng chút suy suyển.
Đào Hành Khản thấy thế nguy, trường kiếm liền trượt theo thân ngọn roi, chém vào cổ tay Dị Ngọc Phụng, đó chỉ là tùy cơ ứng biến, không hề có chiêu thức, nhưng trong tình huống này, lại hết sức hữu dụng.
Dị Ngọc Phụng chẳng ngờ có vậy, không khỏi giật mình kinh hãi, trường kiếm đã chém đến, song chỉ nghe “keng” một tiếng, không trúng cổ tay Dị Ngọc Phụng, mà lại chém vào chiếc vòng ngọc đeo nơi cổ tay nàng ta.
Dị Ngọc Phụng thấy mình hết nguy hiểm, song cũng nhận thấy trường kiếm đối phương thật xuất thần nhập hóa, tuyệt đối không thể để cho đối phương giành lấy tiên cơ, vội lùi ra sau một bước, dùng sức kéo mạnh, chỉ nghe đối phương buông tiếng thét vang, một kiếm bổ tới thật hung hãn.
Thế nhưng, ngọn roi bạc của Dị Ngọc Phụng đã trở thành một chiếc vòng thắt chặt vào ngực Đào Hành Khản, khi kéo mạnh càng siết chặt hơn, khiến chàng cơ hồ ngạt thở.
Đào Hành Khản vội vận chân khí chống lại, chiêu kiếm chém xuống đã như tên hết đà, kiếm thế xiêu vẹo, không còn ra kiếm pháp gì nữa.
Dị Ngọc Phụng tay trái vung lên, năm ngón co lại, ngón giữa nhô ra gõ mạnh vào sống kiếm, lại nghe “keng” một tiếng, thanh trường kiếm đã bay bổng lên không.
Dị Ngọc Phụng cười đắc ý:
- Thất thúc, thân thủ của Ngọc Phụng thế nào? Cũng tạm được đấy chứ?
Dứt lời, cổ tay phải trì xuống, đầu roi bỗng cất lên, điểm trúng huyệt Kiên Tỉnh của Đào Hành Khản, đoạn mới rút roi ra, lùi ra sau ba bước, thần thái hết sức ung dung.
Tây Môn Thất xem thấy thân thủ Dị Ngọc Phụng, mặc dù có thâm thù với Dị Cư Hồ và biết rõ tâm địa Dị Ngọc Phụng rất tàn ác, sau khi thủ thắng nhất định không khách sáo với mình và Lý Thuần Như, song cũng không khỏi thật lòng khen:
- Thân thủ tuyệt vời.
Đào Hành Khản tuy bị phong bế huyệt đạo, song vẫn còn nói được, vừa vận chân khí vừa nói:
- Cô nương khống chế tại hạ ở đây là có ý định gì?
Dị Ngọc Phụng nhoẽn miệng cười:
-
Bổn cô nương thấy tôn giá diện mạo khá giống Đào Lâm, lại biết sử dụng Bát Tiên Kiếm pháp, phải chăng tôn giá chính là Đào Hành Khản, đã sát hại Lý Bảo tại Đông Xuyên, đang lẩn trốn trên chốn giang hồ? Bổn cô nương có đoán lầm chăng?
Đào Hành Khản nghe đối phương chỉ xuất danh tánh mình, bèn nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Dị Ngọc Phụng mừng rỡ:
- Quả nhiên tôn giá chính là Đào Hành Khản, đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, gặp được lại chẳng tối chút công sức nào.
Đào Hành Khản liên tiếp vận hai lượt chân khí, đã sắp giải khai được huyệt đạo, cố ý kéo dài thời gian để vận lượt chân khí thứ ba, bèn mở mắt ra hỏi:
- Cô nương là ai? Tìm tại hạ có việc gì?
Dị Ngọc Phụng dùng roi bạc điểm huyệt đều là với nội gia chân lực đẩy ra, nếu nội công chưa đạt đến trình độ lư hỏa thuần thanh thì không thể nào dùng chân khí bản thân giải khai được, song vì Dị Ngọc Phụng đã nhận ra đối phương chính là Đào Hành Khản, con trai của Bát Tiên Kiếm Đào Tử Vân, có điều cần hỏi chàng, nên chỉ xử dụng ba thành công lực để chàng còn nói được, chính vì vậy đã tạo cơ hội cho Đào Hành Khản. Nàng ta đâu biết đối phương công lực thâm hậu, chẳng kém nàng ta là bao, có thể vận dụng chân khí xông phá huyệt đạo, bèn tủm tỉm cười nói:
- Đương nhiên là có việc rồi. Xin hỏi, lệnh tôn và lệnh đường hiện đang ở đâu?
Đào Hành Khản buột miệng đáp:
- Không biết!
Dị Ngọc Phụng hai mắt rực tinh quang:
- Tôn giá tỉ thí kiếm pháp với Lý Bảo, vì sao bỗng dưng lại giết chết y, phải chăng là vì…
Nàng ta vừa nói đến đó, Đào Hành Khản đã vận hành xong lượt chân khí thứ ba, bất thần vung tay, ba đốm sáng vàng nhanh như chớp bắn thẳng vào ngực và bụng Dị Ngọc Phụng, đồng thời tung mình lướt nhanh sang bên.
Dị Ngọc Phụng khi đối thoại với chàng đứng cách nhau rất gần, không bao giờ ngờ đến Đào Hành Khản lại tự giải khai được huyệt đạo và phóng ra ám khí, võ công nàng ta có thể tranh cao thấp với bất kỳ cao thủ võ lâm nào, nhưng trong tình huống này cũng không khỏi luống cuống, toan vung roi đỡ gạt thì đã không còn kịp, đành lẹ làng giở ra thế Thiết Bản Kiều, hai chân co lại ngã ngửa ra sau song song với mặt đất.
Ba ngọn ám khí “vút vút vút” lướt qua trên người nàng ta, chỉ cách chừng một tấc, thật là nguy hiểm trong đường tơ kẽ tóc.
Dị Ngọc Phụng bừng lửa giận, khi đứng thẳng người trở lại thì Đào Hành Khản đã vọt ra xa hơi hai trượng, hạ chân xuống ngay cạnh thanh trường kiếm đã bị Dị Ngọc Phụng đánh bay đi khi nãy và lập tức vung chân đá bay đi. Trường kiếm bay vút đi như một vệt sáng bạc, chàng lại phi thân cũng nhanh như trường kiếm, lại vọt ra xa hơi hai trượng, đã đến cửa cốc, đưa tay đón lấy thanh trường kiếm rồi tiếp tục phóng vút đi.
Dị Ngọc Phụng quát to:
- Họ Đào kia, đừng chạy!
Rồi nàng phi thân đến bên bạch mã, tunh mình lên yên, “vút” một roi quất vào mình ngựa, toan với thần câu đuổi theo Đào Hành Khản, bỗng nghe Tây Môn Thất lớn tiếng nói:
- Tiểu thư, không nên đuổi theo!
Dị Ngọc Phụng chau mày buông tiếng cười gằn:
- Hừ, lão với hắn đều là cá mé một lứa, bổn cô nương đuổi bắt được họ xong, sẽ quay về tính toán với lão sau.
Trong khi nói, bạch mã đã phóng đi gần bốn trượng.
Tây Môn Thất vội nói:
- Tiểu thư, đó là lão phu lo cho tiểu thư thôi, tiểu thư đã nhìn rõ ba ngọn ám khí kia là gì chưa?
Dị Ngọc Phụng giật mạnh dây cương, cả người lẫn ngựa hệt như một luồng sáng trắng, từ xa nói với lại:
- Mặc kệ đó là ám khí gì, Ngọc Phụng này quyết phải đuổi theo bắt hắn cho bằng được.
Vừa dứt lời, người và ngựa chỉ còn là một đốm trắng nhỏ, và rồi thoáng chốc đã mất dạng.
Tây Môn Thất buông tiếng thở dài, dùng đao chỏi đất làm gậy, đi tới hơn trượng, cúi xuống nhặt lấy ba vật lấp lánh ánh vàng trên mặt đất.
Đó chính là ba ngọn ám khí do Đào Hành Khản ném ra, Tây Môn Thất để trên lòng bàn tay, thì ra ám khí ấy hình dáng rất kỳ dị, toàn bộ đều bằng vàng, dài hơn một tấc, nhưng râu vuốt đúng là một con rồng.
Tây Môn Thất cầm ám khí trong tay, lại nhìn ra ngoài cốc, buông tiếng thở dài thậm thượt. Vừa định bỏ ba ngọn ám khí tiểu kim long vào ngực áo, bỗng nơi cửa cốc bóng người thấp thoáng, Linh Xà tiên sinh lại xuất hiện nói:
- Tây Môn Thất, kẻ gặp là phải có phần.
Tây Môn Thất đưa ngang đơn đao:
- Linh Xà tiên sinh, trong tay Tây Môn mỗ đang có ba con tiểu kim long này, chả lẽ tôn giá còn dám động thủ ư?
Linh Xà tiên sinh quét mắt nhìn quanh, cười hề hề nói:
- Trong cốc hiện không còn ai khác, cho dù lão phu giết chết ngươi thì ai mà biết được?
Tây Môn Thất mặt chẳng chút sợ hãi, cười ha hả nói:
- Linh Xà tiên sinh, tôn giá ẩn cư nơi Tây Vực biết bao an nhàn tự tại, hà tất nhúng tay vào việc tranh đoạt tàn sát trong giới võ lâm làm gì? Chủ nhân của tiểu kim long này thần xuất quỷ mật, chẳng gì mà không biết, tôn giá muốn qua mặt ông ấy thật còn khó hơn lên trời.
Linh Xà tiên sinh biến sắc mặt, trong lòng cũng không khỏi khiếp hãi, song lập tức lấy lại bình tĩnh nói:
- Tây Môn Thất, ngươi đã đến ngày tận số rồi, huênh hoang khoác lác thì lợi ích gì chứ?
Nói đoạn lão tiến tới hai bước, con rắn xanh trong tay đang bò sát đất đột nhiên quét ra trúng ngay cổ chân Tây Môn Thất.
Tây Môn Thất vốn đã thọ thương rất trầm trọng, cố gắng dùng đao chỏi đất mới đứng vững được, vừa bị quét trúng lập tức ngã lăn ra đất.
Linh Xà tiên sinh sấn tới trước, giơ chân định giậm xuống ngực đối phương. Tây Môn Thất bỗng thấy thấp thoáng bóng ba người từ ngoài phóng nhanh vào, mừng rỡ lạnh lùng nói:
- Có người đến kìa.
Linh Xà tiên sinh lúc này cũng đã nghe thấy tiếng bước chân, bất giác
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
